Chuyện dông dài không đầu không đuôi

Tối qua tôi đi ngủ tương đối đúng giờ và ngủ khá ngon.  Thức giấc lúc 2:30 sáng nhưng chừng mười lăm phút sau ngủ lại được.  Sáng nay dậy muộn.  Tôi mở mắt thì nắng đã lên cao.  Bóng lá in vào cửa sổ thành những chùm hoa nắng nhảy múa lung linh.  Bên ngoài cửa sổ chỉ toàn hai màu, xanh lá cây và xanh da trời.  Hai màu xanh này biến dạng từ sẫm đậm đến thoáng nhạt tạo thành một bức tranh dịu mắt.

Tôi quấn mền như một con sâu nằm trong kén, lười biếng.  Tôi có cảm tưởng như mình là một đứa trẻ Home Alone không bị ai kềm kẹp, chuyện ăn ngủ không theo giờ giấc bình thường, sáng ngủ dậy không phải gấp mền, thay vì nghĩ hôm nay phải nấu món gì tôi nghĩ làm thế nào tôi có thể viết hết những điều nhảy múa trong óc tôi như những hoa nắng lung linh trên cửa sổ.  Viết, đối với tôi bao giờ cũng là một hạnh phúc, nhất là tôi không phải viết theo ý ai hay phải đắn đo tự hỏi viết như thế nào thì hay.

Tôi sống giữa những người tài giỏi và thông minh hơn tôi nên bất cứ những gì tôi làm ra tôi phải dấu nhẹm đi.  Món ăn hay viết văn hay trang điểm hay trang trí.  Lúc nào tôi cũng bị chê bai và phê phán do đó tôi không muốn cho người chung quanh biết tôi nghĩ gì làm gì.  Người viết văn cũng như ca sĩ, bao giờ cũng muốn có người nghe mình, đọc những điều mình viết.  Nhưng hễ bẩm sinh mình là loài chim biết hót thì trước sau gì cũng phải hót cho dù chẳng ai nghe.  Hễ sinh ra đời làm loại cá bay thì thế nào cũng phải bay, cho dù bay rồi rơi lên bờ, cạn nguồn sống và phải chết.  Những người trình diễn vì lời khen nếu không có tiếng vỗ tay thì họ sẽ thôi diễn.  Những người cần phải nói lên tiếng nói ứ nghẹn trong tâm hồn thì họ sẽ chờ cho có lúc nào không còn bị ai bắt mình câm nín họ sẽ nói cho thỏa lòng. 

Hôm nọ xem tin tức đâu đó thấy có một nhạc sĩ chơi violin danh tiếng ra đứng giữa nhà ga để biểu diễn một mình.  Không mấy người nhận ra tài năng của ông và ông cũng không thâu được tiền.  Chỉ có một hay hai người đủ kiến thức để nhận ra tài năng của ông và nhận ra ông là một danh cầm của thế giới.  Ông nói rằng ông không phiền là không ai biết đến ông.  Ông chỉ thấy sung sướng được chơi những bản nhạc mà ông yêu thích.  Tuy nhiên Bá Nha bao giờ cũng hạnh phúc có một Tử Kỳ.

Từ sáng đến giờ tôi lẩn thẩn với những chuyện không đầu không đuôi.  Tối qua bắt đầu gom những ghi chú để viết bài điểm sách quyển Tuyết.  Rồi thì tôi lan man đọc qua những cuộc thánh chiến, những thập tự chinh, tranh chấp của Hồi Giáo và Thiên chúa giáo, lịch sử của Thổ Nhĩ Kỳ cuối cùng vẫn chưa bắt đầu.  Bắt đầu một bài viết bao giờ cũng khó khăn.  Đáng lẽ tôi nên dùng thì giờ đi bát phố như có người đề nghị.  Tôi đã chán bát phố lắm rồi.  Tôi đã có tất cả những gì mà một người phụ nữ trung lưu thèm muốn.  Có đến độ thừa mứa và lãng phí và thấy vật chất chỉ làm cho tôi cảm thấy bị tù đày ràng buộc.  Bạn hỏi có phải tôi hạnh phúc.  Tùy theo người định nghĩa hạnh phúc.  Tôi có cái hạnh phúc của một quận chúa bị giam giữ trong luật lệ nguyên tắc.  Tôi ngồi trong lâu đài mà mơ làm một tên mục đồng cỡi con ngựa hồng rong chơi.  Tôi thèm được đến chỗ nào không còn ai biết đến mình để không ai để ý là mình già hay trẻ, xấu hay đẹp, giàu hay nghèo.  Tôi thèm một mình một ngựa (sắt) đến những nơi hoang dã chỉ có trời có biển có núi có mây.  Và phải có internet.