Mấy hôm trước đọc sách giáo khoa môn văn chương tôi ghi chép và vì đã có những ghi chép này nên tôi post lên đây. Có lẽ sẽ có bạn tò mò xem người Mỹ dạy viết văn như thế nào. Các bài trước tôi viết theo trí nhớ có thêm những chi tiết mình đã đọc nên có vẻ tự nhiên hơn bài tôi mới post phía dưới bài này. Bài này vì tôi dịch mà cũng không để tâm nên nó sượng sượng như Tây nói chuyện. Xin thông cảm.
Đã nói trước là chỉ là ghi chú. Xin đừng nghĩ tôi dạy viết văn. Bởi vì không ai có thể dạy người khác cách sống, mà viết văn thì dựa nhiều vào cách sống, cách cảm nhận của mỗi người. Thử lấy một truyện của người khác rồi viết tiếp hay thay đổi những chi tiết trong truyện thử xem, bạn sẽ thấy, rất khó mà viết giống như tác giả.
Nói gì bây giờ? Hoa dại cũng có cái đẹp của hoa dại. Cỏ mọc trên triền núi có nhiều người vẫn thích chiêm ngưỡng hơn là nhìn hoa trong chậu. Có biết bao nhiêu tác phẩm phải đợi đến nhiều năm sau người ta mới thấy nó hay. Và có biết bao nhiêu tác phẩm được giải thưởng nhưng không ai muốn đọc. Tôi thích một vài nguyên tắc viết của Kerouac. Cứ viết tự nhiên sau khi đã có đầy đủ tư liệu. Viết văn là bản năng, là tự phát. Vì thế khi người ta muốn viết, thích viết, thì không ai bảo đừng viết mà người viết nghe lời, và đã viết thì không dễ gì ngưng.
Tóm lại, ai muốn nói muốn dạy gì cũng được, nhưng mình muốn viết thế nào thì cứ tha hồ viết theo ý của mình.