Vài quyển sách của Joyce Carol Oates

Tôi vẫn thường mong ước được có thêm thì giờ để đọc nhiều hơn và đọc có hệ thống hơn. Mỗi khi mệt mỏi hay tư tưởng không yên tĩnh tôi không đọc được. Ngay từ đầu năm tôi cũng đã có ý định sẽ đọc tác giả Mỹ nhiều hơn vì mình ở ngay xứ Mỹ sách vở ê hề đọc miễn phí. Định bụng là thế nhưng cứ sa đà hết quyển nọ đến quyển kia và tôi thấy mình thích các nhà văn Canada và Nhật hơn là nhà văn Mỹ.  Có lẽ bụt nhà không thiêng chăng?

Mới lôi vê từ thư viện một đống sách của George Steiner và Joyce Carole Oates. Steiner là tại vì ông già hưu trí nhắc đến. Còn Oates là tại ông Gấu trích dẫn. Hễ mấy ông này nói đến nhà văn nào thì tôi ráng đọc nhà văn đó.

Đọc được hai quyển của bà Oates là The Faith of a Writer và Uncensored Views and (Re)views. Quyển Niềm tin của nhà văn khá hay trong đó có vài chương có thể dịch cho nhiều người cùng đọc, nhất là chương To a Young Writer.  Đứng về mặt viết thì tôi chỉ là người mới bắt đầu nên thấy chương này rất bổ ích. Quyển Uncensored Views and Reviews thì tôi đọc nhảy cóc nhảy nhái vì hầu hết những tác giả bà điểm sách tôi chưa đọc đến, thật là xấu hổ cho sức đọc kém cỏi của tôi. Mấy chục năm làm nghề sửa cầu xe lửa tôi chỉ có kiếm cơm và nuôi con nên không đọc quyển sách nào chỉ đọc Reader’s Digest và National Geographic Society Magazine. Có lẽ hai tờ tạp chí này ảnh hưởng đến lối viết của tôi nhiều nên văn tôi không bay bướm.

Ngày mai tôi sẽ bắt đầu đọc quyển Woman Writer Occasions and Opportunities. Mới lật quyển sách ra đã nhằm ngay trang này.

“It may be that, after a certain age, our instinct for anonimity is as powerful as that for identity; or, more precisely, for an erasure of the primary self in that another (hitherto undiscovered?) self may be released…”

Có lẽ, đến một tuổi nào đó, cái bản năng mong muốn được là một người vô danh cũng mãnh liệt như cái mong ước được biết đến, hay nói cho đúng hơn, muốn xóa tan cái bản thể mà ai cũng nhận ra để một cái bản thể (chìm ẩn) khác được phóng thích…

Đó, bà đang nói về tôi đó.  Tôi luôn luôn muốn có người đọc mình đồng thời tôi không muốn ai biết tôi là người viết. Tôi thấy tôi đang mất sự vô danh của mình, từng chút từng chút tôi có cảm tưởng Vua Lì đang bị lột mặt nạ và khó mà viết những điều tôi muốn viết một cách trung thực không bị self-conscious.