Thành kiến về ngoại hình

Đầu tuần vừa qua tôi nhận được email của một người lạ, qua cái tên tôi biết cậu này là người Việt Nam. Tôi đoán là cậu trẻ hơn tôi.

Trong thư, TK chào tôi, tự giới thiệu là sẽ được dự một khóa học dạy cách sử dụng văn bản mới để duyệt xét cách làm việc của nhân viên, hằng năm. Tôi đã đi dự khóa học này nhưng có lẽ do một thiếu sót nào đó người ta lại bắt tôi đi học lần nữa. Tôi vừa gửi email giải thích với ban tổ chức, thì nhận được email của TK. Cậu nói là cậu vào làm năm 1988, chỉ là công nhân, đến năm 95 thì trở nên supervisor. Cậu bảo là muốn chào tôi đã lâu nhưng sợ chức vụ của tôi. Cậu làm tôi phì cười. Tôi chỉ là một con cá lòng tong trong cái hồ cá hơn mười ngàn con cá lớn hơn tôi thì chẳng có gì cậu phải sợ. Tôi nói với TK là tôi đã dự khóa học này nên sẽ không gặp TK ở trong buổi học.

Email sau TK muốn đến chào tôi vào ngày học vì chỗ học nằm trên tầng thứ 9 của building tôi làm việc; tôi từ chối vì đó là ngày tôi nghỉ để đi bác sĩ.

Buổi trưa hôm sau, sau khi đi bộ tôi nhận được tin nhắn vào điện thoại ở bàn làm việc. Đó là TK nói lộn xộn nửa tiếng Anh nửa tiếng Việt, có vẻ của một người bị bấn loạn, nói mà không biết mình muốn nói gì. Tôi vốn không thích dùng điện thoại nên khi phải nói vào máy của một người không quen biết tôi cũng có cái cảm giác bấn loạn như thế. TK lại gọi hôm sau nữa, cậu muốn đến chào tôi vào sáng thứ Sáu vừa qua. Tôi bảo cậu gặp tôi trong cafeteria.

TK trẻ hơn tôi độ chục tuổi. Không cao nhưng có chiều ngang, tóc điểm bạc, giống người Phi Luật Tân. Tôi từ chỗ làm việc đến cafeteria thấy TK đã đến, đang dáo dác tìm tôi. Có vẻ như cậu đoán hình dáng của tôi rất sai lầm nên cậu nhìn ngay mặt tôi mà không có vẻ tự hỏi “có phải bà này không”. Cậu thuộc diện boat people, có vợ ba con, đứa lớn 18 tuổi hai đứa nhỏ 9 và 8 tuổi, vợ ở nhà nuôi con. TK tốt nghiệp Trung học, học trường nghề hai năm, giỏi điện tử, được việc nên lên chức. Cậu tỏ ý tiếc đã không chịu học đại học vì có tài, có tham vọng, nếu có bằng đại học có lẽ sẽ lên cao nữa.

Cậu không nói thẳng, nhưng có lẽ vì lỡ lời, cậu nghĩ vì ngoại hình của tôi mà tôi chỉ ở chức vụ này chứ không làm chức vụ cao hơn. Thứ Sáu đa số mọi người ăn mặc giản dị hơn, nhưng tôi vẫn như đi làm ngày thường. Sếp của tôi bây giờ là một người phụ nữ trẻ hơn tôi. Bà ăn mặc rất giản dị. Sếp của bà cũng là người đỡ đầu kiêm bạn thân của bà, đã từng là sếp của tôi, cũng là một người ăn mặc rất giản dị. Tôi xem cách ăn mặc của sếp và sếp của sếp là một thứ đồng phục cho tôi. Ăn coi nồi, ngồi coi hướng là như thế. Con gà ghét nhau vì tiếng gáy. Tôi không muốn làm con gà bị chặt cổ vì ăn mặc hào nhoáng hơn cấp trên.

TK quan niệm phụ nữ ở cương vị lãnh đạo phải cắt tóc ngắn, ăn mặc như đàn ông. Tôi vốn thiếu chiều cao, không trang điểm, tóc chấm vai, bạc nhiều, nghe TK nói chạnh lòng. Té ra bấy lâu nay mình không đạt đến đỉnh cao của sự nghiệp chỉ vì mái tóc.

Suy nghĩ một hồi nhận ra cả khối đàn ông làm việc chung, cao hơn, tóc ngắn dĩ nhiên, có người có Tiến sĩ, đa số có bằng Thạc sĩ, mà vẫn ở cùng cấp bậc với tôi, có người còn ở vị trí thấp hơn. Phải chăng TK tuy trẻ tuổi nhưng vẫn có thành kiến về ngoại hình và có phần nào sai lầm?

15 thoughts on “Thành kiến về ngoại hình”

  1. Chắc là cũng khiêm nhường giới thiệu, về nhan sắc, theo kiểu của Cô Tư, da ngăm đen, không đẹp, nhưng dễ coi, tuy nhiên, hơi khùng.
    NQT

    1. Dạ không dám tự so sánh với nhà văn nổi tiếng bác ạ. Cô ấy trông có nét mặn mà, có duyên. Khùng như cô thì cũng đáng khùng bác nhỉ?

  2. Kieu cua chau la don gian, va gon nhe. Chau khong trang diem, khong nu trang, khong so*n mong tay mong chan. Trai qua nhieu cong ty, co cty cu~ng len chuc vu cao, va nhan ra nang luc va kha nang adapt / lam viec chung voi nguoi khac/ voi sep cua minh la quan trong nhat. Con chuyen ngoai hinh la chuyen nho?.

    1. Vâng, đồng ý với Stef, nhất là nếu làm việc trong môi trường khoa học kỹ nghệ. Tôi cũng không bao giờ đánh móng tay móng chân. Về cách ăn mặc người ta khuyên nên ăn mặc conservative, mà mình cũng thích thế, cứ dark pantsuit hay skirtsuit là tiện nhất.

    1. Bác hỏi như vậy thật là Tám không thể đoán hết ý của bác. Nói về chức vụ, địa vị thì chuyện nhỏ lớn chỉ là mức độ tương đối. Chức vụ nhỏ so với người có chức vụ lớn hơn. Chức vụ lớn so với người có chức vụ nhỏ hơn. So với những người không màng đến chức vụ thì những người đang tranh giành chức vụ với nhau chỉ là những người đáng tội nghiệp.

  3. Người này hình như thần kinh có vấn đề hay áp lực công việc quá cao nên có vẻ …mất thăng bằng/ Anormal? Tám có nghĩ thế không?

    1. Khi cậu ta gặp mặt Tám ở trong cafeteria, cậu bảo là cậu đang làm hai công việc, mỗi ngày ngủ có mấy tiếng. Cậu nói liến thoắng, ý tưởng thường cực đoan, thiếu vẻ lịch thiệp dù thân thiện. Không đến nỗi mất thăng bằng nhưng không điềm tĩnh. Tám đoán là cậu có cái gì đó làm cậu lo lắng.

  4. Chị ơi, em đi làm cũng hông trang điểm, trang phục bình thường, cứ bị mọi người chọc “người cổ điển” đó chị, hi hi.

    1. Miễn là em vui và thoải mái với chính em là đủ rồi. Chị qua thăm blog em hôm qua chẳng thấy bài mới không biết nói gì nên rút lui êm.

  5. Em thì thấy những người làm chức vụ càng cao thì càng có phong cách ăn mặc càng giản dị và cư xử thân ái. Có lẽ đó chỉ là thành kiến của số ít thôi chị nhỉ. 🙂

    1. Trong chỗ chị làm các bà thư ký ăn diện hơn các phụ nữ khác. Còn chuyện cư xử hòa nhã lễ độ thì hầu như là chuyện tất nhiên, chỉ ở đằng sau những cử chỉ hòa nhã đó mới là những móng vuốt. 🙂

  6. hehe… cái này khó nói lắm chị Tám à! Hình như ở VN người ta dựa vào ngoại hình hơi nhiều. Thí dụ, làm thư ký cho sếp thì phải trẻ đẹp. Biết cách ăn mặc, trang điểm thì đối tác sẽ… vì nể hơn. Còn tài năng thì… tính sau đi, hic..
    Từ nhỏ đến lớn giáo cũng chưa hề sơn móng tay móng chân và gội đầu ở tiệm bao giờ. Nhưng giáo cũng thích ăn mặc đẹp theo kiểu của mình dù ko chạy theo thời trang. Làm công việc thuần về kỹ thuật thì thường ít chú ý đến ngoại hình là chuyện bình thường. Nhưng nếu sáng CN chị dành nửa tiếng chăm chút cho mình một chút, mặc một bộ đồ ko phải đi làm mà đẹp hơn theo ý chị, soi mình trong gương, chị sẽ thấy… yêu đời hơn cho coi! hehe…

    1. Cám ơn lời khuyên của cô Giáo. Hôm nào chị sẽ thử làm theo. Bản chất của chị là yêu đời rồi, yêu đời thêm chút nữa để làm gì nhỉ chắc là sẽ để cho gió cuốn đi. 🙂

Leave a comment