Hôm qua tôi đưa con gái út ra phi trường. Cô xin được công việc làm mùa hè ở tiểu bang Wisconsin. Làm research. Cô nhắm công việc này từ mùa hè năm trước nhưng khi ấy cô còn đang học năm thứ hai, mà người ta đòi điều kiện phải ít nhất là năm thứ ba. Năm nay cô lại nộp đơn và người ta nhận. Ông Tám, chị Ách Cơ của cô, và tôi tiễn cô ra phi trường. Ông Tám và Ách Cơ xách hành lý đưa cô vào bên trong. Tôi ngồi chờ ngoài xe. Chia tay, tôi ôm cô. Chúng tôi hôn nhau và cô nói. “Thế thôi à?” Dường như cô ngỡ ngàng, nhận ra đến lúc mình phải xa tất cả những thứ quen thuộc an toàn, bố mẹ, chị, và con mèo. Hay là cô ngỡ ngàng tôi không đưa cô vào tận bên trong.
Còn tôi, mãi đến khi người ta bảo, thuyền ra đến hải phận quốc tế rồi, tôi mới chợt nhận ra tôi đã mất hết. Không còn đường về. Tôi mất má tôi rồi.
Khi tôi ngồi chờ trên xe, tôi thấy có một chiếc xe BMW mui trần đậu vào trước xe tôi. Người lái xe là một phụ nữ độ ngoài năm mươi. Bà chở cô con gái và đứa bé, chắc là cháu ngoại. Bà bế cháu cho cô con gái sửa soạn khuân hành lý từ trên xe xuống. Cô con gái trạc ba mươi. Cô mang chiếc ghế dành riêng cho em bé xuống, bỏ vào bao, bọc lại. Đeo nịt mang đứa bé trên ngực. Một cái túi đeo trên lưng. Tay kéo va li hành lý, và chiếc ghế em bé đi. Trước khi đi bà mẹ hôn con gái và cháu ngoại.
Tôi thấy khóe môi người đàn bà run rẩy. Bà cắn môi nhưng những giọt nước mắt vẫn tràn ra trên má long lanh. Tôi đoán có lẽ lâu lắm bà mới có thể gặp lại con gái và cháu ngoại.
Tôi chợt nhận ra tôi không khóc khi tiễn cô út. Vì cô đi chỉ hơn hai tháng là về. Thật ra tôi còn thấy nhẹ nhõm khi biết là mình không phải bận rộn nấu ăn cho cô trong hai tháng cô vắng nhà. Tôi thuộc loại bà mẹ lười biếng. Mặc dù tôi chưa bao giờ bỏ con ở nhà để đi nghỉ hè, nhưng mỗi khi tôi tránh được chuyện nấu cơm, rảnh rỗi để lười biếng thì tôi hoan hỉ lắm.
Tôi nhớ, khi tôi nhận ra là tôi sẽ vĩnh viễn xa rời má tôi, trong cơn say sóng dữ dội, tôi quì gối gục đầu xuống khoang thuyền, lặng lẽ ứa nước mắt.
Những cuộc chia lìa khởi từ đây
Cây đàn sum họp đứt từng giây…
“Tôi nhớ, khi tôi nhận ra là tôi sẽ vĩnh viễn xa rời má tôi, trong cơn say sóng dữ dội, tôi quì gối gục đầu xuống khoang thuyền, lặng lẽ ứa nước mắt.
Những cuộc chia lìa khởi từ đây…”
Cái thời ra đi không hẹn ngày trở lại đó , dù có là bao lâu đi chăng nữa thì khi nghĩ đến vẫn thấy đau đúng không chị Tám
LikeLike
Thỉnh thoảng nhớ lại, vết thương vẫn còn đó Phibi ạ.
LikeLike
Ôi, Hà viết thật hay. Tôi chưa nhớ lại được bao giờ mình là người lớn. Tuổi trẻ của chúng mình người ta lấy đi nhiều quá. Bây giờ Hà gợi lại thấy rưng rưng.
Cảm ơn nhiều.
LikeLiked by 1 person
Cám ơn bác Phạm.
LikeLike
Bắt đền bà Tám, làm cháu nhớ mommy quá, không tập trung được.
LikeLike
Thôi gọi điện thoại trò chuyện cho đỡ nhớ nha Stef.
LikeLike
Dạ. Chờ cuối tuần rồi sẽ gọi.
LikeLike
Những cuộc chia ly… Người ở lại vẫn mang nặng nỗi niềm. Đọc bài này sao thấy nặng lòng quá cô Tám…
LikeLike
Thỉnh thoảng cũng có lúc buồn cháu ạ.
LikeLike
Em thích bài này quá chị ơi, cảm động quá. Cái hình ảnh chị ngồi trên tàu ra khỏi hải phận và nhận thấy mình mất hết, cái thế hệ sau này nó không bao giờ hiểu về những cuộc chia tay như vậy.
Hai thằng con em nhỏ mà em đã lo xa cái chuyện buông tay cho nó tự vào đời rồi. Cái bài này chị viết em cũng tâm tư.
LikeLike
Mong là con cháu mình không bao giờ phải trải qua những lúc như thế.
LikeLike
Cám ơn em. Làm mẹ, nói thì nói, chứ có mấy ai dễ dàng buông con cho tự vào đời đâu. Lúc nào cũng muốn nâng, đỡ, dắt dìu.
LikeLike
Bài này quá tuyệt, đúng là cao thủ, do mù mờ mà thành, cũng nên. Lấy cái nọ bù cho cái kia. Tks. NQT
LikeLike
Cám ơn Bác. Bác khen làm Tám cảm động quá.
LikeLike
Nhiều khi nước mắt không rơi ngoài khóe mắt mà rơi ướt cả cõi lòng mới ……thấm lâu á chị !
Chèng ui, sao chị tả cảnh bà mẹ tiễn con & cháu vô phi trường mà giống cảnh mẹ em tiễn em & tụi trẻ con quá vậy? Lần nào, mẹ tiễn đám con cháu vô trong chỗ checkpoint xong cũng lẳng lặng quay lưng đi, mắt ráo hoảnh thôi à. Nhưng khi em quay lại thì thấy mẹ đang đưa tay lau nước mắt á. Mẹ nào cũng thế thôi, trước mặt con cháu thì giả bộ cứng cỏi thế, chứ quay lưng lại là nước mắt ngắn dài mà!
Tự dưng tưởng tượng ra cảnh Bà Tám ra đến hải phận quốc tế mà tim em đau nhói luôn. Cứ như lúc em leo lên máy bay, khi họ thông báo vừa ra khỏi không phận VN là tự dưng bật khóc tỉnh queo hà. Đó là khi đó em đã có bố mẹ, em út ngay bên cạnh rồi đó. Nhưng nhớ Nội, nhớ Ngoại, nhớ bạn bè đủ thứ hết mà.
PS: Thiệt tình, em chưa dám nghĩ đến cảnh tiễn tụi nhỏ đi xa bao giờ luôn, tại em biết chắc là em sẽ mít ướt (mặc dù đôi khi không muốn thế) …;)
LikeLike
Coi vậy mà tụi nhóc lớn mau lắm cưng. DQ đúng là có tâm hồn thơ mộng và mít ướt thiệt.
LikeLike
tâm hồn ăn uống thì em có, chứ thơ mộng thì hông biết à nha. 🙂 🙂
mít ướt thì không biết có thiệt hông, nhưng có khi cũng dễ ….mủi lòng lắm ạ! Còn có khi thì nặn hoài không ra giọt nào á. 😉
LikeLike
Bà Tám hay đùa, qua chuyện tôi thấy BT yêu con gái và gia đình biết nhường nào…
Chúc bà một ngày tốt lành!
LikeLike
Cám ơn ông. Nói thì nói, thương con thì thương, nhưng lười nấu ăn phục vụ thì vẫn lười.
LikeLike
Tuổi mình để cho bọn trẻ làm thôi, chứ đã nuôi chúng khôn lớn từng ấy rồi mà.
LikeLike
Chuyện không có gì mà đọc xong lại nghĩ nhiều chuyện. Mẹ HN năm nay ở tuổi 101, hơn 30 năm trước, vợ chồng và con gái về thăm bà, khi đi, bà tiễn ra bến xe, dúi vào tay HN chai dầu…Nhị thiên đường, thứ dầu hồi nhỏ HN rất ghiền!
LikeLike
Có lẽ cụ muốn giữ cho HN ấm áp. Tặng con món con thích hồi còn nhỏ có lẽ vì trong mắt cụ HN vẫn còn nhỏ.
LikeLike
Em cũng thấm nỗi xa mẹ, nên giờ mẹ già có nói gì làm gì em cũng chịu.
LikeLike
Em ngoan lắm.
LikeLike
Cám ơn Hà Linh. Vẫn như bao giờ, Hà Linh luôn rất giàu tình cảm, tấm lòng đầy cảm xúc nhân hậu.
LikeLike
Đọc bài này của cô khiến con phải suy nghĩ lại rất nhiều về những cuộc chia ly, dẫu con còn rất trẻ, chắc cũng tầm tuổi con gái cô. Con chưa trải qua một cuộc chia ly thực sự nào nhưng lúc cô nói về cuộc chia ly của đời mình khi lên tàu con thấy khoé mắt mình cũng cay. Dẫu con còn trẻ và nông nỗi nhưng con luôn ý thức được cái cội rễ trong mình rất lớn và bám sâu, nên nếu có một ngày con có manh nha ý định khởi thuỷ một cuộc chia ly nào đó, con sẽ nhớ về những dòng của cô viết mà sẽ cân nhắc thật kĩ. Cám ơn cô
LikeLike
Hy vọng là cháu sẽ chẳng bao giờ bị bắt buộc ra đi mà không có ngày về. Hy vọng là cuộc chia tay xa nhất mà cháu sẽ có là đi về nhà chồng và cuối tuần sẽ về thăm mẹ.
LikeLike
Vẩn vơ từ hai cuộc chia tay, một cuộc chia tay bình thường của chính mình, một cuộc chia tay đầy quyến luyến mà mình chứng kiến, Bà Tám hồi nhớ lại một cuộc chia tay năm xưa, cuộc chia ly khiến người đọc cũng lây lan cái cảm giác đau xé lòng ấy…
Bà Tám viết bài duyên quá ạ. ❤
LikeLike
Cám ơn cô Nhỏ. Hôm qua có viếng nhà cô Nhỏ nhưng quanh quẩn chút xíu đọc rồi lặng lẽ rút lui, vì cái gì, vì sao cũng chẳng nhớ, có lẽ vì nhà cô Nhỏ lúc nào cũng đông khách, bận rộn quá.
Chia tay làm mình nhớ mấy câu thơ trong bài Tống Biệt Hành của Thâm Tâm.
Đưa người ta không đưa sang sông.
Sao nghe tiếng sóng ở trong lòng.
Bóng chiều không thắm, không vàng vọt
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong.
LikeLiked by 1 person
Em cũng rất mê bài thơ này, đặc biệt khổ này hen Bà Tám hen. ❤ 🙂
LikeLike
HAY QUA TAM OI
LikeLiked by 1 person
những cuộc chia ly đâu có bao giờ vui cô nhỉ. Mà như chuyện của cô, người ở lại, cũng sẽ buồn như người ra đi. Con may mắn k sinh ra trong thời gian đó nhưng thích đọc và tìm hiểu giai đoạn lịch sử đó, mới thấy người ta, chỉ muốn sống thôi cũng trần ai lai củ.
LikeLike
Vâng. Nhiều khi chỉ cần được sống bình yên thôi cũng đã vất vả lắm.
LikeLike
SUV không có diễm phúc được làm Mẹ để có thể hiểu thấu cảm xúc của Chị Bà Tám, chỉ cảm được phần nào đó thôi, phần nào đó thôi nhưng cũng đủ làm SUV muốn rơi nước mắt khi đọc bài này.
Có những người Mẹ không muốn buông con mình ra, SUV cũng biết có những đứa con không muốn buông lơi Mẹ mình, y như Chị lúc gục xuống trên boong tàu ngày đó. Má SUV đang ở với SUV, nhưng thật khó để giữ Bà ở bêni mình để tiện chăm sóc vì Bà thích sống một mình để có thể ăn uống thoải mái (không bị con gái canh chừng, không cho ăn những loại thức ăn không phù hợp cho người tiểu đường). Rồi cũng phải đến lúc nhượng bộ Bà thôi vì Bà đang làm mặt giận rồi 😦
LikeLike
Cám ơn Uyển Vy ghé thăm. Uyển Vy thật là có hiếu.
LikeLike
Bài viết rất hay rất xúc động. Mình cũng bỏ hết để ra đi.
LikeLiked by 1 person