Những ngày qua

Tự dưng tôi mất cảm hứng viết. Sau một ngày làm việc, buổi tối tôi xem phim được một chút rồi đi ngủ. Cuộc sống vẫn trôi qua hằng ngày, bề mặt vẫn bình lặng và tôi với những âu lo của công việc và cuộc sống. Tuy nhiên tôi vẫn đọc đều đặn. Có thể nói đọc nhiều hơn bình thường dù những thứ tôi đọc không có gì đáng để nhắc tới. Ở tuổi này, tôi có cơ hội học những thứ tôi muốn học. Qua thư viện địa phương, tôi mượn được rất nhiều sách để nghe. Mấy tuần nay tôi nghe về triết học Đông Phương, tìm hiểu về Zen, Phật giáo, Ấn độ giáo, Lão giáo, Đạo giáo.

cái đập ở hồ Seely

Đây là ảnh của một cái đập ngăn nước ở hồ Seely, thuộc Watchung Reservation, tôi đi hiking cuối tuần. Trời hôm ấy lên đến 80 độ (F) khá nóng nên đi chỉ có ba giờ đồng hồ mà cả hai chúng tôi thấy mệt dù không mỏi. Mới vào xuân mà đã có muỗi mòng ở những nơi nước đọng. Mùa hè đi hiking chắc không chịu nổi.

cây đào nhà hàng xóm

Chẳng những lười viết, tôi lười cả chụp ảnh. Đây là cây đào của nhà hàng xóm, ở sát nhà tôi. Tôi lười đến độ không bước ra sân, đến gần mà chụp ảnh. Chỉ đứng xa xa dùng zoom chụp đại một tấm. Đây là loại anh đào rũ, gọi là weeping cherry. Dáng cây đào này rất đẹp, ngay cả khi hoa tàn, cành nó ra lá rũ lê thê trên mặt đất rất mềm mại. Mỗi khi có gió là nó chuyển mình ẻo lả thướt tha.

Ba cội đào

Còn đây là vài cây đào mới chớm nở ở công viên Military. Ở đây chẳng có cơ quan quân sự gì, chỉ có một pho tượng điêu khắc tưởng niệm trận chiến (lúc khác sẽ nói thêm).

human of Newark

Đây là người của Newark. Thấy người ta đã có người của New York rồi người của Hà Nội. Thì đây là người của Newark. Tôi đang ngắm nghía mấy cây đào, thì ông kêu lên. “I am ready! I am ready!” (Tôi sẵn sàng rồi đây!) Ông dang hai tay ngầm bảo tôi chụp ảnh ông. Tôi chụp ngay. Ông nói đùa không ngờ tôi chụp thật. Bạn đồng hành của ông mắc cở nên cúi đầu.

mai ta chết dưới cội đào

Cây đào này ở trước đại hí viện của thành phố. Hoa đào nở đến lúc tàn, mỗi cơn gió mang theo cánh hoa rơi vương đầy mặt đất. Mai ta chết dưới cội đào, là ám chỉ những cánh hoa, chứ người ta thì làm gì được cái hân hạnh chết dưới cội đào này. Ngay cả loài chim đáng yêu rủi có chết ở đây thì cũng bị nhặt xác đem đi chỗ khác.

cụm hoa đào

Đây là một chút wabi-sabi, cái đẹp phù du bên cạnh cái xù xì thô nhám, quê mùa dân dã nhưng vẫn có vẻ thanh tịnh ung dung.

Bắt đầu trơn ngón tay muốn tiếp tục gõ thêm, nhưng đến giờ tôi phải đi làm. Hẹn lúc khác sẽ siêng viết thêm.

32 thoughts on “Những ngày qua”

  1. Chị đã nhúc nhắc viết được đấy thôi. Có thể chị ko viết vì ko phải lười hay chẳng có gì để viết, mà hình như chị định viết lại thấy cái mình viết nó nhỏ bé quá, nên thôi?! Chị tiếp tục viết đi, em thích đọc những gì chị viết và cả ảnh chụp nữa. 😀

  2. Mình bao giờ cũng thích những dòng viết của BT. Dạo này mình không hiểu sao không có thú đọc fiction nữa. Cũng như BT, đọc sách Zen 🙂

    1. Mình cũng thích đọc HN. Chủ Nhật này báo mạng Diễn Đàn Thế Kỷ sẽ đăng một truyện ngắn của mình. Trong truyện ngắn này mình có mạn phép dùng hai câu thơ của HN mình dịch thành tiếng Việt (để tên nguồn blog The Kitchen Window) “It’s the broken that ties and the unspoken that haunts.” Cám ơn HN đã làm hai câu thơ hay, và xin lỗi đã dùng mà không xin phép trước. Tại vì mình không biết bài có được đăng hay không nên không muốn báo trước, sợ… bị mắc cở.

      1. Wow! Cho mình xin cái link để đọc bài viết nhé. Mình cảm động + flattered BT thích bài thơ rất ngắn của mình.

  3. Chị cứ như người dẫn truyện, thủng thẳng kể, em đi theo chị, biết được bao nhiêu là chuyện. Hi hi 🙂

  4. Bà Tám mê đọc và nghe sách nhiều nên làm biếng viết thôi chứ gì? 😉 Mà giờ đã viết lại rồi là “trơn ngón tay”, sẽ viết dài dài tiếp mà héng 😉

    Mấy tấm hình hoa đào đẹp quá Bà Tám ơi, nhất là tấm cuối. ❤

      1. Mấy dạo này em vẫn chưa đọc xong mấy cuốn sách dở dang nè chị ui. Chắc xong đợt 30-4 này thì mới rảnh tay, rảnh trí mà đọc tiếp 🙂

  5. Người thích viết thì dù nói không muốn viết cũng vẫn “phải” viết vì không viết ngứa ngáy chịu không nổi đâu. Tôi chả bao giờ sợ Bà Tám “doạ” không muốn viết nữa …h.i.h..i.h.i….
    Chúc luôn Chán Viết mà Vẫn viết.

    1. Cám ơn nhạc sĩ ghé thăm. Dạ, Tám đâu có dám dọa, tại vì chẳng có mấy người đọc mấy cái lăng nhăng Tám viết. Thỉnh thoảng bỗng thấy lười viết và nghĩ không ra đề tài để viết.

    1. Xin cám ơn nhạc sĩ. Thiệt tình thấy mắc cỡ khi được khen là viết giỏi, nhưng thật ra Tám chỉ thích viết chút đỉnh thôi.

  6. Ảnh đẹp quá chị Tám. Em thích nhất hình ảnh cuối: chùm hoa nhỏ nở trên thân cội xù xì. Thi thoảng đọc bài chị Tám, thấy đời bình an lắm.

  7. “Những ngày qua” rất được việc rồi đó. Được vì kể chuyện cho bạn bè nghe và cung cấp nhiều hình đẹp. Tks of all.

  8. mẹ con cháu đều khỏe mạnh và vui vẻ. cám ơn cô vì đã để lại lời nhắn động viên cháu.:) chúc cô yêu đời mỗi ngày.

Leave a comment