Tiểu Thư và Lãng Tử, phần 2

Kể từ khi Nora biến mất, con mèo Boyfriend cũng không đến nữa. Lúc sau này, tôi cho Boyfriend ăn mỗi ngày hai lần. Hễ cho Nora ăn thì tôi cũng mang thức ăn để ngoài sân cho Boyfriend. Hôm nào tôi quên là Boyfriend kêu gào um sùm. Trời mưa tôi để chén thức ăn dưới gầm bàn để Boyfriend không bị ướt. Có khi mưa lớn Boyfriend không đến. Buổi chiều đi làm về tôi thường để ý tìm con mèo này, coi vậy mà cũng nhớ cái mặt có đốm đen với hai cái răng nanh nhọn hoắc trông rất xấu xí và dữ tợn của nó. Boyfriend cẩn thận lắm, chỉ đứng ở xa xa rình rập. Nó nằm bên hông nhà, hễ nghe tiếng Nora kêu nho nhỏ đòi ăn, và tiếng mở nắp hộp thức ăn thì nó chờ sẵn. Nó ngồi rình từ xa, chỉ sau khi tôi quay vào nhà, cửa đóng rồi nó mới đến ăn. Vừa ăn vừa ngó dáo dác, chuẩn bị chạy.

Có một buổi chiều nắng ấm, Nora nằm ở một góc sân, Boyfriend nằm ở một góc khác xem chừng quen thuộc thoải mái với sân nhà tôi, chẳng ai nhìn ai. Nora nhìn Boyfriend ăn một cách lãnh đạm. Có lần tôi cho thức ăn vào chén của Boyfriend, Nora mon men đến gần, tôi để ngón tay ngang miệng chén và nói. “No. Con!” Nora thong thả đi chỗ khác. Riết rồi nó cũng hiểu được hai thứ tiếng. Tôi có cái tật nói lộn xà ngầu, nghĩ một đàng nói một nẻo, thỉnh thoảng nói tiếng Việt với người Mỹ, và nói tiếng Mỹ với người Việt theo thói quen. Chắc Nora nghe mãi nên quen.

Thỉnh thoảng tôi vào phòng của Cá Linh, với hy vọng nhìn thấy Nora đã về và nằm chờ sẵn. Chỗ nằm của nó vẫn đầy vết lông; trước đó tôi cằn nhằn con tôi, “không khéo lông mèo bám đầy phổi thì chết!” Có lẽ nào Nora đi tìm cô chủ của nó? Từ đây đến Baltimore lái xe nhanh thì cũng bốn tiếng đồng hồ. Một con mèo đánh hơi đi tìm chủ sẽ mất bao nhiêu ngày, bao nhiêu tuần? Qua bao nhiêu rừng, bao nhiêu cầu, bao nhiêu xa lộ, bao nhiêu chướng ngại gian truân. Nora không phải là con mèo khôn ngoan xuất chúng nên tôi không tin nó đi tìm Cá Linh. Tôi định gọi điện thoại hỏi con tôi có thấy con mèo không nhưng hỏi thì nó sẽ biết con mèo mất tích. Tôi chưa muốn nói cho Cá Linh biết sự mất tích này.

Tôi sang nhà hàng xóm hỏi có ai nhìn thấy con mèo Nora của tôi không. Ở đây không ai bắt trộm mèo để ăn thịt. Những loại mèo hiếm quí có thể bị bắt trộm đem bán, nhưng Nora chỉ là con mèo tam thể bình thường chẳng ai trộm làm gì. Và hàng xóm tôi chẳng ai có vẻ dữ tợn hành hạ thú vật để có thể bắt giết con mèo rồi ném xác.

Tôi sang nhà vợ chồng Patti và John hỏi có nhìn thấy Nora không? Nhà này có nuôi một con chó màu nâu đặt tên là Hershey, cùng tên với một loại kẹo chocolat nổi tiếng. Patti nói: “Chẳng nhớ chính xác hôm nào, nhưng tôi thấy Nora nắm đuôi con mèo hoang loại tuxedo, băng qua đường Mountain Parkway để ra đường 22.”

Giữa Nora và Boyfriend dường như không có tình ý mặn mà gì cho lắm, thế mà. Tôi tự hỏi những lúc hai đứa nằm quay lưng lại với nhau trên cái sân sau nhà tôi, chúng đã thầm thì gì với nhau mà cùng một lúc cả hai biến mất.

Còn tiếp

14 thoughts on “Tiểu Thư và Lãng Tử, phần 2”

  1. Càng đọc càng mê ạ. Rồi giờ thì háo hức chờ xem sự tình gì sẽ đến. Hay là bạn Nora nhờ bạn lãng tử đưa đi gặp Cá Linh…???? Đặt ra nhiều tình huống để ngồi chờ ạ.

    Liked by 2 people

  2. Cái cảnh Nora và lãng tử nắm đuôi nhau băng qua đường Mountain Parkway vừa lãng mạn nhưng mà lại nguy hiểm quá chị ơi!

    Liked by 1 person

    1. Buổi sáng mấy hôm trước chị thấy có một con mèo tam thể bị xe đụng trên Highway 22. Vội đi làm chiều về chị đi tìm xác con mèo xem có phải Nora không nhưng người ta đã dọn xác rồi. Lái xe từ xa nhìn qua bên kia đường thấy xác con mèo có vẻ nhỏ hơn Nora, cũng có thể đó là chồn sóc gì đó chứ không phải mèo, nhưng vẫn thấy không yên tâm.

      Like

Leave a Reply

Please log in using one of these methods to post your comment:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s