Tiểu Thư và Lãng Tử, phần 3

Suốt mấy ngày qua Lãng Tử và Tiểu Thư không có một bữa ăn đủ no. Đang mùa mưa nước uống tìm không khó mấy. Một vũng nước bằng bàn tay cũng đủ đỡ khát. Ngày đi đêm nghỉ, ồ không nói nhầm, ngày nghỉ đêm đi, băng rừng lướt bụi, lướt phố vượt xa lộ, hai con mèo không tìm được thức ăn. Mưa làm trôi tất cả mùi hương cũ nên chúng nó hoàn toàn không ngửi ra phương hướng nữa. Bây giờ muốn đi tới thì không biết đi đâu, muốn quay về cũng mất nẻo.

Lúc băng rừng, Tiểu Thư bắt được con rắn lớn hơn chiếc đũa, da vàng. Nàng vật chết con rắn và chia đôi với Lãng Tử. Sau đó Tiểu Thư bắt ốc sên, mối, dế, cào cào ăn đỡ đói. Loại thức ăn này, khi còn ở nhà Tiểu Thư bắt vờn chơi, chơi chán rồi bỏ chứ không ăn. Thậm chí cả chim và chipmunk Tiểu Thư bắt vật chết rồi bỏ. Bây giờ trên đường rong ruổi, đói quá, Tiểu Thư muốn dừng lại ở trong rừng để bắt chim nhưng Lãng Tử không chịu. Thậm chí, Lãng Tử cũng không chịu chường mặt ra ngoài lúc ban ngày, chỉ dám đi ban đêm.

– Ban ngày không đi xa thì cũng phải kiếm thức ăn chứ. Ở trong bóng mát hoài làm sao có thức ăn. Mình có làm gì phạm pháp luật đâu mà trốn chui chốn nhủi thế này. Tiểu Thư cằn nhằn.

Nghe là biết nàng quạu lắm rồi, vì nàng nói trống không, không chịu xưng tên hay xưng em. Người ta bảo dạy vợ từ lúc ban sơ mới về. Nhưng Tiểu Thư chưa là vợ, cũng chưa hẵn là người tình, hai đứa chỉ trốn đi giang hồ chung thôi.

– Đi lạng quạng ra ngoài nắng, loài người thấy mèo hoang như chúng mình nguy hiểm lắm. Loài người, không phải người nào cũng dễ dạy dễ thương như người chủ của em. Đám người này, họ có thể tạt nước sôi vào người mình. Thậm chí bắt mình để ăn thịt nữa.

– Dóc tổ hoài. Ở đây ai mà ăn thịt mèo? Cũng chẳng ai đánh đuổi mình làm gì. Mình có làm gì họ đâu. Thôi đi kiếm cái gì ăn đi.

Lãng Tử nhảy vào một cái thùng rác nhỏ, bươi tứ tung chập sau nhảy ra mang theo một gói nhỏ bằng giấy. Chàng mọp người ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa gầm gừ, vừa ngó dáo dác chuẩn bị vác thức ăn bỏ chạy nếu có người xuất hiện. Trông chàng giống hệt như lúc đầu mới đến nhà Tiểu Thư làm quen. Thỉnh thoảng chàng ngẩng đầu lên nhìn, nhe răng nanh gầm gừ, và liên tục liếm mép. Tuy thế chàng chẳng mời Tiểu Thư cùng ăn. Tiểu Thư tức giận. Khi nàng bắt được con rắn, dù đang rất đói, nàng có thể ăn một lúc cả hai con rắn nhỏ như thế, nhưng nàng vẫn chia đôi thức ăn với chàng. Còn Lãng Tử, vốn quen tật bao nhiêu năm là mèo hoang, thường xuyên đói khát, chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện nhường. Miếng ăn là chuyện cá nhân. Hễ chàng tìm được thức ăn là chàng bảo vệ thức ăn đến cùng.

Tiểu Thư ngồi bên cạnh buồn bã.

– Người gì mà tham ăn và vô tình.

– Hử? Hử? Cưng nói gì? Thì cưng phải nhảy vào trong thùng rác mà tìm thức ăn. Anh vừa mới ăn một cái hot dog có cả ketchup nữa. Ngon tuyệt vời.

– Không. Em không ăn được thức ăn trong thùng rác. Từ nhỏ đến giờ em chưa bao giờ sống hèn hạ như thế. Em chỉ ăn thức ăn dành riêng cho mèo, thỉnh thoảng em được ăn sữa chua, sốt cà, cá tuna, có khi được ăn cả tôm luộc. Em nghe lời dụ dỗ đi theo chàng nên khổ như thế này. Em tưởng anh sẽ bảo bọc nuôi nấng em khi em hầu hạ phục vụ anh.

– Đừng có lắm chuyện. Lãng Tử gắt gỏng. Trên đời mèo này làm gì có chuyện nuôi nấng bảo bọc, mạnh ai nấy kiếm sống, nếu không phải dạy loài người nuôi nấng mình. Ở đây nam nữ bình đẳng mà cưng.

– Thôi anh đưa em về với mấy người chủ của em. Họ tử tế với em, nâng niu nuông chìu em. Anh dụ em theo anh rồi bỏ đói em. Làm sao mà em nhảy vào thùng rác cho được. Mà nhảy vào được thì chưa chắc đã nhảy ra được. Anh xem em bệ vệ như thế này. Tiểu Thư khóc rưng rức.

– Nói vậy mà nói được. Ai dụ em hồi nào, chính em mới là người rủ anh bỏ trốn mà. Chứ anh thì muốn ở lại nhà em. Bà chủ của em rất ngoan, anh huấn luyện bà rất chăm nên bà biết cứ đến giờ cho Tiểu Thư ăn là bà cũng cho anh ăn. Thật ra bà cho anh ăn gấp đôi phần ăn của em. Bà cho em ăn ít vì bà sợ em béo phì. Còn anh thì gầy gò như thế này nên bà cho ăn nhiều để vỗ béo. Giá mà đừng nghe lời em, ở lại thì đâu đến độ bị đói như thế này.

– Thì tại anh nói anh đi khắp năm châu bốn biển làm em muốn biết thế giới bên ngoài nên mới rủ anh đi.

– Thôi, nếu em không chịu lục thức ăn trong thùng rác thì anh sẽ đưa em đến chỗ này. Em có thể bắt chuột được không?

– Chuột nhỏ cỡ con chipmunk thì được. Còn chuột cống to bằng cái đùi thì nó sẽ nuốt em mất.

– Bây giờ thì em nắm đuôi anh, đi trong im lặng, không được khóc. Anh ghét nhất là nước mắt đàn bà.

Tiểu Thư và Lãng Tử chui vào một lỗ dưới chân tường, rơi vào một hầm tối. Nhờ đôi mắt mèo và có bóng đèn nhỏ trên tường nên chúng nhìn thấy lối đi.

– Đây là đâu vậy?

– Hầm của một nhà hàng Tàu không mấy đắt khách. Hễ vào nhà hàng Tàu thì chắc chắn là có chuột.

– Nếu một trong hai bắt được chuột thì chia nhau nhé? Tiểu thư muốn có một hợp đồng với Lãng Tử, dù chỉ là bằng lời.

– Không, em bắt chuột em ăn. Anh không ăn chuột. Ai mà vào nhà hàng để ăn chuột chứ? Lãng Tử gạt phắt đi.

Không ăn chuột thì ăn gì? Tiểu Thư thắc mắc nhưng không muốn hỏi e cãi vã thêm. Từ khi trốn đi với nhau, Lãng Tử ngày càng nạt nộ nàng nhiều hơn. Lãng Tử nghĩ thầm, mấy con mèo được chủ nuôi cho ăn đến béo phì thật là khờ khạo. Nhà hàng Tàu thường có cá chiên. Hễ đầu bếp ngó lơ thì mình ngoạm cá chạy đi. Không dễ gì nhưng không phải là không làm được, nhiều khi còn dễ hơn bắt chuột.

– Em ngồi ở đây, góc này, núp sau mấy bao gạo, dễ nhin thấy chuột và loài người khó nhìn thấy em.

Đói meo và lạnh, Tiểu Thư im lặng nghe ngóng. Tiệm đã vắng khách, chỉ còn lại hai cô gái hầu bàn và hai người rửa chén. Tiểu Thư nghe giọng nói hách dịch dường như là ông chủ:

– Cô xuống hầm lựa bao gạo thơm mang lên đây để chuẩn bị cho ngày mai.  Xuống cầu thang rẽ bên tay trái, ở tận trong cùng của lối đi.

Có một giọng nói khác đàn ông. Giọng người Việt.

– Ở dưới tối lắm, góc đó không có đèn, cô cần có cây đèn pin mới thấy đường. Cô chờ một chút tôi tìm đèn.

Ông chủ gằn giọng:

– Rửa chén cho xong đi để tôi còn đóng cửa. Việc của mình chưa xong là lo việc của người. Cô đi ngay cho tôi.

Người đàn ông rửa bát quay sang nói nhỏ với một người nào đó.

– Cô bé này ở Việt Nam mới sang, còn khờ lắm. Có lẽ cha mẹ không khá lắm nên cô xin chân hầu bàn kiếm thêm tiền. Thằng chủ Tàu này lúc trước mướn mấy cô Tàu không có giấy tờ hợp pháp, cô nào chả cũng làm thịt hết. Mấy cô gái kia không dám thưa kiện…

– Mình tìm cách nào giúp cổ đi, tội nghiệp. Cũng là người Việt với nhau.

– Thẳng chả đuổi mình làm sao?

Cô gái đi xuống hầm, cố tìm bao gạo trong bóng tối. Lối đi rất hẹp, chỉ vừa cho một người đi, xoay trở không dễ dàng. Tiểu Thư lùi vào trong hốc, thu người nhỏ lại. Trong bóng tối Tiểu Thư nhìn thấy dễ dàng, nhưng cô gái mới từ ngoài sáng vào nên mắt chưa điều tiết kịp. Cây đèn bấm nhỏ xíu, gần hết pin lóe ánh sáng vàng vọt. Suýt tí nữa cô soi trúng Tiểu Thư.

Gã đàn ông ở ngay phía sau cô gái. Hắn đè cô gái lên mấy bao gạo chất chồng. Tay trái hắn chặn cổ, khuỷu tay gối lên mái tóc cô gái làm cô đau đớn kêu lên. Gã cao lớn, bề ngang gấp đôi cô gái cao hơn cô một cái đầu. Cô gái vóc dáng nhỏ nhắn, rất trẻ, chừng mười sáu. Tay phải hắn giật mạnh đứt tung cúc quần vải mềm. Cô phải mặc quần vải mềm và áo khoác khi hầu bàn. Dây kéo tụt xuống, cái quần rơi xuống đến mắc cá chân. Cô gái không kịp kêu la, chân hắn đã chèn vào giữa hai chân cô gái. Đã chuẩn bị trước, hắn chỉ mặc có cái quần đùi boxer. Đầu gối hắn ghìm thúc vào bụng cô gái. Cô khóc nức nở, hai tay cố níu kéo cái quần lên như sợ mình lõa lồ thay vì chống cự tên chủ. Hắn thò tay vào móc dương vật, cố bẹt chân cô để nhét dương vật của hắn vào cửa mình cô. Tiếng khóc của cô gái, tiếng vật huỳnh huỵch của tên chủ, làm Tiểu Thư hoảng sợ. Tiểu Thư tìm đường chạy trốn. Nàng nhảy lên đầu gã đàn ông, bị trượt, nàng níu lại. Móng vuốt của Tiểu Thư cào lên đỉnh đầu sói sọi của hắn, rồi cào lên cổ, và lên vai hắn. Trong cơn đau đớn, hắn thét lên, nắm lấy Tiểu Thư ném ra xa. Tiểu Thư vói tay chụp nhằm mũi và mắt hắn trước khi rơi xuống đất. Hắn loạng choạng ngã người xuống đất.

Cô gái thừa dịp, nhảy lên trên người hắn bỏ chạy. Hai người đàn ông nhân viên rửa chén, chạy xuống. Ban đầu họ giả vờ tìm bao gạo và khiêng lên giúp cô vì nặng. Họ hy vọng gã chủ thấy có người sẽ buông tha cô gái. Nhưng gã chủ xem hai người như nơ pa. Hắn định bụng sẽ đuổi luôn một lúc cả ba người sau khi hiếp dâm cô gái. Một trong hai người nhân viên rửa chén trông thấy Lãng Tử đang rình trong bếp chờ ăn cắp cái đầu vịt quay, nên chộp cổ Lãng Tử. Người kia chạy xuống hầm khi đến gần gã chủ nhân đang ôm mặt kêu rên, nhìn thấy Tiểu Thư đang tìm cách chạy ra khỏi hầm, anh ta nắm cổ Tiểu Thư. Sau đó cả hai người ném hai con mèo ra ngoài cửa. Hai người nhân viên rửa chén trở vào đỡ ông chủ dậy mồm liên tục chửi rủa hai con mèo chết toi chết tiệt. Mặt gã chủ đẫm máu, cả hai gọi xe cứu thương. Không khéo móng mèo làm trầy mắt thì gã chủ nhân dám bị mù lắm à.

Tiểu Thư và Lãng Tử cắm đầu chạy thục mạng ngoài kia. Bụng cả hai vẫn còn đang đói meo.

15 thoughts on “Tiểu Thư và Lãng Tử, phần 3”

  1. Dear chị,
    Sáng nay lúc ngồi chờ hiến máu ở nhà hát trung tâm thị xã. Trong lúc trống trơn chẳng biết đọc gì vì quên mang theo sách…he he em lại thử mò vào nhà chị xem có gì mới chưa. Thật là tuyệt! Tình tiết hấp dẫn, những cái như đời thực được thông qua cuộc phiêu lưu của Tiểu Thư và Lãng Tử…xá hội ngoài kia cứ như được hiện về đầy đủ và ý nghĩa biết bao. Em cám ơn chị đã viết và em lại hóng chờ…

  2. em sang thăm nhà chị . Đọc đến lúc cô gái nhỏ bị tên chủ Tàu hiếp dâm hồi hộp quá chị ơi . Đáng đời tên chủ khốn kiếp . Cám ơn chị viết câu chuyện không làm người đọc bị uất ức. Tiểu thư giỏi quá , lại thấy tội nghiệp tiểu thư nghe lời đường mật của Lãng tử dụ khị bỏ nhà đi giang hồ. Hổng thích Lãng tử chút nào hết á 🙂 ích kỉ quá hà 🙂 Trông chờ đọc thêm truyện ngắn của chị đó ,

  3. Tiểu Thư được ở trong sự cưng chiều cô ao ước sự tự do của thế giới bên ngoài, Lãng Tử lang thang đói rách lại chỉ mong có miếng ăn dễ dàng, không cần khổ cực kiếm tìm. Em ngẫm nghĩ thấy ở đời này người ta cứ chạy theo những gì mình không có được, chưa có thì đẹp lắm nhưng được rồi hóa ra không như là mơ nên bị thất vọng. Cô nhỏ được thoát thân là sự may mắn , nhưng sự may mắn đâu phải khi nào cũng đến. Em thấy sự vô tâm, dửng dưng của những người làm việc chung với cô ta mà xót xa… chị ơi

    1. Có lẽ vì sợ mất việc, ai cũng có gia đình phải chăm nuôi. Tuy nhiên không phải họ không muốn giúp cô bé ấy, em ạ.

      1. Em còn nhớ có coi 1 đoạn clip (em có post bên nhà em) kể về một cô tài xế xe bus bị bọn côn đồ giữa đường leo lên xe làm nhục, mà trên xe có nhiều người họ im lặng , không ai lên tiếng vì sợ lien lụy, chỉ trừ 1 người giúp bị bọn họ đánh . Thế rồi cô tài xế giả vờ đuổi anh ta xuống và cho xe lao mình xuống vực.Tất cả đều chết trừ anh chàng có lòng tốt bị đuổi xe . Lòng muốn giúp, nhưng đâu ai dám làm gì, Nếu như đó là con em của họ , chắc chắn họ sẽ tìm cách cứu cô nhỏ.Nhưng đây là chuyện rất thực, thường thấy trong đời sống hằng ngày nên em có chút càm xúc chị à.

        1. Em viết ngươc chi nhé bị đuổi xuống xe, hông phải đuổi xe nhiều khi em đánh lẹ quá hihihi

  4. Tiểu Thư nhỏ nhắn, yếu mềm vậy mà còn biết chống lại bạo quyền, kẻ ác lương, trong khi có bao nhiêu người ở ngay sát cạnh kẻ bị hại thì lại dửng dưng như không có điêù gì xảy ra. Sợ nhất là sự vô cảm đã ngập tràn khắp chốn kiểu này nè!

    Cám ơn câu chuyện của Bà Tám nhen!

    Chờ tiếp xem phần tới Tiểu Thư và Lãng Tử sẽ đi đến đâu nè.

  5. Đến lúc này Tiểu Thư chắc nhớ nhà, muốn quay về lắm đây. Mình thì phải kiên nhẫn chờ phần 4 🙂

  6. tình tiết “Hễ vào nhà hàng Tàu thì chắc chắn là có chuột”….hehe….chị dẫn dắt chuyện hay hè………vụ này chính xác luôn……….

Leave a comment