Những người bạn của tôi

Thỉnh thoảng tôi muốn viết về những người bạn của tôi. Chẳng có gì quan trọng, chỉ là một cách đánh dấu một ngày, một khoảng thời gian, một chuyện gì đó xảy ra trong cuộc sống của tôi.

Nora và Boyfriend

Đây là Nora và Boyfriend. Nàng Tiểu Thư ngồi bên ngoài cửa lưới còn “chàng” Lãng Tử thì ở dưới gầm ghế chứ không đứng dựa tường hoa. Boyfriend là tại vì lỡ đặt tên cho nó chứ thật ra đến giờ vẫn không chắc nó là gái hay trai. Nora ra ngoài sân chơi, đang mon men ngửi hết gốc cây đến tảng đá thì chợt thấy Boyfriend từ xa tiến đến. Nora sợ hãi rút lui ngay lập tức, leo lên ngồi trên cái máy lạnh gắn trên tường, cạnh cửa sổ để có thể nhảy vào trong nhà để trốn cho nhanh.

Nora to béo hơn Boyfriend nhưng lại rất sợ con mèo này. Tôi cho Boyfriend ăn, Nora mon men đến gần Boyfriend gầm gừ nhe nanh là Nora rút lui khiếp sợ. Boyfriend tuy thế lại rất nhút nhát, cứ hễ thấy tôi đến gần cửa, nghe tiếng máy chụp ảnh là bỏ chạy ngay. Giá mà tôi có thể nói được ngôn ngữ của mèo để nói với con mèo hoang là tôi không đáng sợ đến thế. Chiều nào trời ấm không mưa là nó nằm trên sàn gỗ chờ tôi đi làm về để cho nó ăn. Hôm nào mưa nhiều nó không đến, là sáng sớm, có khi nửa khuya nó đến tìm thức ăn trong cái chén để dưới gầm bàn. Tôi bắt đầu lo ngại không biết nó có chỗ trú ẩn mùa đông không. Tôi đang nghĩ đến việc mua một cái nhà dành cho chó rồi gắn bóng đèn sưởi ấm để trên cái sàn gỗ cho nó có chỗ ở mùa đông. Nó nhát quá tôi không thể đến gần, hay mang nó vào nhà, dạy cho nó cách dùng cửa sổ như các con tôi dạy Nora.

Nàng Tiểu Thư của tôi thì đáng yêu lắm. Ông Tám vắng nhà mấy tuần nay. Cô nàng làm ổ trong cái giỏ chứa quần áo bẩn của ông Tám. Buổi tối đi ngủ, tôi vỗ nhẹ lên giường là cô nàng nhảy phóc lên giường, lân la đến gần, cổ kêu rù rù, đòi tôi mở chăn cho nàng rúc vào lòng như trẻ nhỏ vậy.

Tôi đi thư viện trả sách, xong đi ra. Nghe có tiếng người gọi ngoái lại thấy một người bạn cũ. Lâu rồi, tôi có viết về một người phụ nữ không nhà, thường hay ngồi ở trạm xe lửa tôi đón xe lửa để đi làm. Rồi cô ấy biến mất. Tôi biết trước sau gì cô cũng sẽ bị cảnh sát đuổi đi. Nay tình cờ gặp lại ở thư viện địa phương. Lần này gặp cô không quấn đùm quấn đụp như mùa Đông. Mặt cô cũng bớt vẻ trang điểm lòe loẹt, trông đơn giản hơn. Cô bảo nhớ mặt tôi. Dĩ nhiên là tôi nhớ mặt cô. Tôi hỏi cuộc sống của cô như thế nào. Lần trước cô cố tìm việc làm nhưng chắc là không thành công. Cô bảo bị cảnh sát đuổi. Họ hăm dọa là nếu họ gặp lại cô họ sẽ bỏ tù và lập biên bản đưa vào hồ sơ. Cô sợ có hồ sơ của cảnh sát cô sẽ không tìm được việc làm nên bỏ trạm xe lửa. Cô nói thế thì tôi nghe thế, còn có gì sâu xa hơn thì tôi không biết. Cạnh trạm xe lửa là một thư viện. Nếu một người ăn mặc sạch sẽ, không hôi hám hay nói năng lảm nhảm, họ có thể ngồi ở thư viện đọc sách từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, ít nhất là năm ngày một tuần. Thứ Bảy mở cửa từ 9 giờ đến năm giờ. Có nhà vệ sinh. Miễn là đừng làm phiền những người quản thủ thư viện. Đây cũng là một chỗ rất tốt cho người đọc cũng như người viết. Tôi hỏi cô có cần tôi giúp gì không? Cô lắc đầu từ chối quầy quậy, nhưng tôi đoán là cô cần tiền. Để tránh bị người khác biết, tôi nói cô đi theo tôi ra xe, và tôi xếp nhỏ tờ giấy bạc đưa cho cô. Cô cảm ơn, xin phép được ôm tôi. Ngày xưa cô từ chối nói tên cô khi tôi hỏi. Bây giờ cô giải thích nếu cô nói tên cô, tôi sẽ vô tình mà gọi tên cô, nếu tôi tình cờ gặp lại cô. Cô nói vì cô không nhà, có lẽ phải ở trọ nhà cứu trợ chung đụng với nhiều người, trong đó có đàn ông bất hảo. Nếu họ biết tên cô, họ gọi tên cô, giả vờ như người quen, có thể lợi dụng cô.

Chia tay, cô hớn hở nói rằng món tiền nhỏ tôi biếu cô sẽ rất được việc. Tôi nói cô có thể mua thức ăn, hay cái gì đó ấm nóng mà thưởng thức. Cô cười nói sẽ dùng tiền này để đi giặt quần áo. Tôi thấy có chút vui, chút ái ngại cho cô. Trong cách nói chuyện cô có vẻ hiền lành, tỉnh táo, lanh lợi. Tôi hy vọng cô có thể tìm được việc làm để sống dễ dàng hơn.

9 thoughts on “Những người bạn của tôi”

  1. Va lam em lien tuong den hinh anh con cua mot nguoi ban em, vi co chut khong binh thuong o nao ma chi ay cung khong chiu o nha ma lai lang thang giong nhu co gai chi dang mieu ta.

    1. Cô này cũng có vẻ không được bình thường vì thế rất khó tìm việc làm. Nhìn là biết bất bình thường, từ cách trang điểm cho đến cách ăn mặc, ngay cả khi cô nói chuyện bình thường, mình vẫn cảm được có cái gì đó không ổn. Thật là ái ngại. Xã hội Mỹ không phải là vô tình, tuy nhiên cũng có những người như bụi rơi qua kẽ hở.

  2. Em thấy lý do không cho biết tên vì sợ gặp người bất hảo nào đó có chút gì đó không ổn lắm chị ơi.
    Có những lúc bị rơi vào tình trạng không viêc làm, không người thân…rất nhiều cái không khác . Đó cũng có thể là nguyện nhân làm mình bị trầm cảm nặng khó vượt qua.

Leave a comment