Hôm qua

Tôi nhận ra tôi bị lãng tai từ lâu, nhưng hôm qua thì rõ ràng nhất. Nếu tôi bịt tai bên trái, tai bên mặt tôi chỉ nghe được chừng năm mươi phần trăm mức độ nghe bình thường. Đó là lạc quan. Nhìn thân thể mình mỗi ngày một hao mòn, càng làm tôi thấy quí trọng những điều bình thường của cuộc sống hơn. Cặp mắt còn nhìn thấy dù không tinh tường. Chân còn đi dù bước cũng có khi liêu xiêu. Hai ba tuần trời lạnh không đi bộ được thì cuối tuần cũng mong trời đừng mưa để có thể đi rừng. Tôi cần vận động, nhẹ nhàng thôi như đi bộ chừng vài tiếng đồng hồ, để thấy mình còn khỏe khoắn.

Tôi vẫn còn cặp mắt tò mò của trẻ nhỏ. Nhìn cái gì cũng thấy lạ, muốn ghi lại. Một đóa hoa rừng, một con chim đi lạc, v.v… Những cái tầm thường nhất của cuộc sống vẫn còn làm tôi ngạc nhiên, yêu thích.

cỏ rong
Cỏ rong bắt đầu mọc lại dưới hồ
đôi vợ chồng vịt còn sót lại
Đôi vợ chồng vịt còn sót ;ại
hoa dại mọc lên từ kẽ đá
Hoa mọc giữa kẽ đá
hoa súng (waterlily) bắt đầu mọc trở lại
Hoa súng bắt đầu mọc lại
rêu phủ đá dưới lòng suối
rêu đóng trên đá dưới lòng suối
một cây hoa trắng nở lẻ loi ở giữa rừng
một cây hoa trắng nở lẻ loi ở giữa rừng
một đóa hoa rừng
một đóa hoa rừng
một đoàn xe motocycle đi ngang
đoàn xe motocycle đi ngang cái trail
những loại cỏ rong dưới hồ bắt đầu sống lại
thủy thảo mọc lại sau mùa đông

Từ trái qua phải từ trên xuống dưới.

Thủy thảo, cỏ rong, sau mùa đông, nước ấm lại đã bắt đầu sống trở lại, hay thức giấc trở lại. Lâu ngày tôi đi rừng theo một lộ trình nhất định. Không đi hết cái trail như lúc trước, chỉ đi một phần, nghỉ những chỗ định trước và vừa sức. Lộ trình có đi ngang cái hồ (Lake Surprise). Nước hồ tùy lúc gặp mưa nước dâng cao, hôm qua nước cạn dù mấy hôm trước mưa liên tiếp mấy ngày nhưng mưa nhỏ thôi.

Lộ trình cũng đi dọc theo một con suối. Gặp mùa mưa, nước đục và chảy xiết. Hôm qua nước trong thấy đáy. Chỗ này ít khi thấy chim vịt nhưng hôm qua lại thấy một cặp vợ chồng vịt đầu xanh. Con trống có màu sắc, con mái màu nâu quê mùa dân dã :-).

Giữa những kẽ đá mọc lên những đóa hoa trắng nhỏ. Tôi trầm trồ, ngộ hen, giữa đất đá nảy lên đóa hoa. Ông Tám khịt mũi bảo rằng, hoa thì mọc lên từ dưới đất lạ gì mà lạ. Tôi nghĩ thầm, hoa mọc trên cây. Cây đủ năm đủ tháng, như một người lớn lên, đến mùa đến tuổi, viết ra được những bài thơ ấp ủ trong lòng, nở ra những đóa hoa từ tâm hồn. Còn giữa kẽ đá, không có chỗ cho cỏ mọc vậy mà nở ra được một đóa hoa. Với tôi, điều này thật là kỳ diệu.

Ở hồ, mùa hè nếu hồ đừng bị cạn nước đến mùa hoa súng nở đầy. Loại hoa súng này màu vàng trông giống như hoa cúc vậy. Hồ này thường là nơi trú ngụ cho chim vịt Canada, ngỗng v.v… Hôm qua chẳng thấy bóng chim vịt nào cả, chắc là chúng quay trở về quê hương để sinh nở.

Cây cối bắt đầu đâm chồi, thấy nhiều nơi lá bắt đầu xanh non, nhưng nhìn chung vẫn còn hiu quạnh trơ trụi lắm. Giữa rừng nở một cây hoa màu trắng. Làm tôi nhớ bài hát xa xưa nào đó. “Anh sẽ lên trên ngọn Hồng Lĩnh. Hái cho em một đóa hoa rừng. Thầm khắc tên em vào phiến đá rêu xanh. Và vây quanh bằng trái tim anh.” Đâu cần đi đâu cho xa, chỉ vào khu rừng này cũng hái được hoa, và thỉnh thoảng trên đường đi tôi thấy người ta khắc tên nhau lên vỏ cây, hoặc vẽ nhăng lên phiến đá chứ chưa thấy khắc tên vào đá.

Lại thêm một đóa hoa nhỏ nhoi nảy lên từ lớp đất ít oi trên đá. Tôi bỗng tưởng tượng một câu truyện. Một người lạc vào một khu rừng hoang mọc chi chít những đóa hoa nhỏ màu trắng vươn lên giữa những kẽ đá. Người hái một đóa, gói đem về, dọc đường hoa tỏa mùi hương thoang thoảng. Mười ngày sau vẫn còn tươi vẫn còn tỏa hương. Về sau gặp một thầy thuốc bảo rằng hoa này trị bách bệnh, chỉ cần một đóa hoa đủ tăng sức sống mười năm. Trăm năm nở một lần, chỉ một giờ. Người ấy trở lại khu rừng hoang, nhìn lại bãi đá, nghĩ đến cái duyên chỉ gặp một lần trong đời.

Thay vì đi theo cái trail quanh co trong rừng, tôi đi tắt cắt ngang một con đường tráng nhựa. Thấy một đoàn xe moto, ông Tám đếm mười bảy chiếc. Tôi lóng cóng chậm chạp chỉ chụp được ba chiếc sau cùng. Chập sau trở lại đường trail, gặp một cô gái xinh cỡi ngựa. Ảnh của cô làm đầy khung ảnh điện thoại của tôi thế mà tôi vụng về không chụp được, máy ảnh như đóng băng không bấm được. Chừng bấm được thì cô đã đi khuất. Không duyên.

Hai tấm ảnh chót thủy thảo dưới lòng hồ.

10 thoughts on “Hôm qua”

  1. I know! 🙂 mình hiểu “cái gì cũng thấy lạ, cũng muốn ghi lại” Có khi chụp một tấm ảnh mình biết chỉ có mình hiểu tại sao mình muốn giữ lại, nhiều khi là giữ lại ý nghĩ hoặc cái nhớ, cái wonderment mình có lúc đó.

  2. Cái duyên trời gặp gỡ làm ta yêu thích thứ này thứ kia, hay vì yêu thích những thứ này thứ kia nên mới có cái duyên để gặp gỡ chúng cô nhỉ 🙂

  3. Tính cô gần giống người yêu cháu, chả cần đi đâu chơi nhiều, ngắm cảnh là được. Giữa xã hội nhiễu nhương này, đột nhiên cháu bắt được cô ấy, chắc là ý trời cần phải đem về nuôi bảo tồn.

Leave a comment