Tôi thường tự hỏi mình, điều gì khiến mình nghĩ rằng quyển sách đó hay, cuốn phim đó hay. Vì nó quen thuộc với những cảm nhận của mình đã được hình thành bởi kinh nghiệm sống hay được giáo dục dần dần ngay từ lúc sinh ra. Hay vì nó rất lạ, quá lạ với những kinh nghiệm này, nó làm òa vỡ trong mình một ý thức mới, cái nhìn khác. Hay cả hai. Và còn nhiều yếu tố khác mà nếu suy nghĩ cho cặn kẽ chắc chúng ta sẽ khám phá ra chính mình, một con người mà chúng ta không nhận biết đã tiềm tàng trong chính chúng ta.
Bây giờ ở tuổi này, tôi thường tự chống chỏi với thị hiếu của người xem người đọc chung quanh tôi. Tôi cố gắng nhìn thấy cái hay của một tác phẩm bằng chính cảm nhận của mình, kinh nghiệm của mình. Điều này dễ làm, mà cũng không dễ làm. Mình phải thường xuyên cảnh giác với chính mình.
Tôi xem New York, I Love You đã mấy tuần nay. Để ý đến nó, cũng như để ý đến một vài quyển sách nhưng không có dịp suy nghĩ nhiều hơn, cũng như viết ra thành một bài ra đầu ra đuôi. New York, I Love You là một tập phim trong đó có mười một phim ngắn. Nói là ngắn chứ mỗi phim cũng khoảng hơn mười phút. Mười phút rất quí giá của một người đọc blog hay facebook. Cái gì hơn ba phút thì đã là quá dài.
Tập phim lấy bối cảnh của New York. Hôm trước tôi mời bạn xem một phim ngắn của một đạo diễn ngoại quốc, đoạn phim lấy bối cảnh mấy cái cầu tàu (piers) dọc theo sông Hudson. Hôm nay tôi mời bạn xem đoạn phim Love of Violets lấy bối cảnh khu nhà giàu ở Fifth Avenue East Side. Đây là khu phố đắt tiền dọc theo Central Park. Phim trên youtube được phụ đề Anh ngữ trong khi đoạn phim trong DVD không có phụ đề và nói nhỏ quá với accent của người ngoại quốc tôi nghe tiếng được tiếng mất nên không hiểu. Đoạn phim này dễ hiểu hơn. Tôi thích đoạn này hơn dù người ta thường hay nói đến đoạn phim có Ethan Hawke và Maggie Q.
Phim nói về một nữ ca sĩ opera về già trở lại New York. Bà thuê một căn phòng ngó xuống Central Park. Và chuyện sau đó xảy ra như một cơn mơ rất là Murakami (hay Kafka).
Tại sao tôi thích phim này, vì tôi nhận ra Fifth Avenue hay Central Park, hay vì LaBeouf là một diễn viên giỏi tôi xem nhiều phim, vì sự cô độc của người nữ ca sĩ opera già đã quá thời, vì tiếng vĩ cầm trong phim, hay vì không khí Murakami của phim. Đoạn chàng thanh niên bước ra cửa sổ, bước vào ánh sáng hình ảnh rất đẹp, tưởng như một alien trong không gian bước vào bước ra trong ánh sáng.
Hay quá nàng ơi!
LikeLiked by 1 person
Ai đây? Cám ơn nha.
LikeLike
Chào chị HH. Loạt phim ngắn trong ”New York, I Love You” lấy cảm hứng từ chùm phim ngắn trong ”Paris, Je’ tai me” cuả Pháp. Đây là dự án phim ngắn rất thú vị. Người Pháp muốn làm những phim nhỏ bói về con người với đặc điểm từng quận. Và họ đã thành công. Chẳng hạn, một phim nhan đề ” Bên sông Sein” có nội dung thế này: Bên bờ sông, có ba anh chàng ngồi trêu các cô gái qua lại. Họ trêu gái Mexico, Thái Lan… Cạnh đó, có cô gái người Hồi giáo. Cô quan sát và đứng dậy, ra về. Bỗng cô bị vấp ngã. Một chàng trai chạy tới, giúp cô. Họ chia tay. Sau đó, chàng trai bỏ nhóm bạn, chạy đi tìm cô gái. Cô ở khu nhà Hồi giáo. Cửa mở. Ông cô gái xuất hiện. Cô theo sau. Cô gái giới thiệu chàng trai với người ông. Ông hỏi:” Cháu là sinh viên?” – ” Dạ, cháu học lịch sử”. -” Cháu gái tôi là nhà báo tương lai. đang thực tập ở tờ Le Monde”. -” Giờ cháu đi hướng nào?” -” Dạ, hướng này”.-” Vậy chúng ta đi cùng đường”. Hết phim. Ý nghĩa của bộ phim : dù người Hồi giáo hay người Thiên chúa giáo, tất cả đều đi chung một con đường. Các phim khác đều có ý nghĩa sâu sắc.
Ở VN, một số em trẻ học ở Mỹ về, lập dự án làm phim ” Sài Gòn, anh yêu em” cũng theo các motip trên. Và họ đã làm được bộ phim rất dễ thường, gồm 4 phim ngăn. Mối tình cải lương, mối tình đồng tính, làm hàng giả v.v…Tôi rất có cảm tình. Bởi các em đã truyền được cảm xúc đến người xem. Chúc chị vui.
LikeLiked by 1 person
Cám ơn Tuấn. Ước gì tôi có thể xem những phim Tuấn vừa nêu tên. Tôi cũng có biết là bộ phim I Love New York là bắt chước ý tưởng của “Je t’aime Paris.” Người ta nói, bắt chước là lời khen, cách khen sâu sắc nhất.
LikeLike