Ông Tám đưa cô út đi Illinois tìm thuê nhà, cô chuẩn bị đi học cao học ở đó. Khoảng tuần đầu tháng Tám cô sẽ dọn đến đó. Ông gọi điện thoại về hỏi thăm, ở nhà có gì lạ không. Không, bình thường cả.
Bình thường, có nghĩa là con mèo Boyfriend vẫn đến chờ được cho ăn. Tuy nhiên nó hờ hững với thức ăn mèo tôi dành cho nó. Nó chờ thức ăn như xương, thịt gà, cá, thịt heo, ông để dành cho nó. Mỗi bữa ăn, ông dọn ra, gõ vào cái chảo cũ (đã bỏ đi và tháo cái tay cầm của chảo) nghe như tiếng kiểng, tiếng cồng. Sau khi ông gõ cồng chẳng biết nó đang ngủ ở nơi nào cũng chạy về ăn. Ăn xong rồi thì nằm ngủ trên đống lá khô ở sân sau. Có khi nó nằm trên cái sàn gỗ, dưới cái máy lạnh gắn dưới cửa sổ.
Bình thường có nghĩa là con mèo Nora, đang nằm ngủ trên cái giường con ông mới dọn ra để dành cho bốn người khách sắp đến chơi, nghe tiếng tôi mở cái ngăn tủ để quần áo là nhanh như chớp, nhảy vào ngăn tủ và ngủ suốt ngày trong đó. Mỗi ngày nó vẫn kiên trì đánh thức tôi từ lúc ba hay bốn giờ sáng. Tôi thức dậy cho nó ăn, ăn xong nó đi ngủ tiếp.
Tôi cưng con mèo hơn cưng con. Nghĩ tội nghiệp cô lớn nhà tôi ít được cưng chìu như tôi cưng chìu con mèo.
Không biết khách sắp đến có bị dị ứng với mèo không nếu không thì sẽ khốn khổ. Khách đến chơi, ở tối thứ Sáu và Chủ Nhật sẽ lên đường đi chơi chỗ khác. Chỉ có hai đêm một ngày, thế mà tôi đã lấy mấy ngày nghỉ để dọn dẹp lau chùi nhà cửa cho sạch sẽ. Nói sơ sơ để thấy tôi hổ thẹn vì cái ở dơ của nhà mình. Nhớ có lần anh bạn học thời Trung học ở Canada sang thăm tôi cũng lau chùi cọ rửa. Cái chụp của cái quạt vì tôi dùng thuốc lau chùi quá mạnh nên tróc sơn, nhìn như da lở lói. Ông Tám nói không sao, để anh mua sơn về sơn lại. Thế mà đã bốn năm, vết lở lói vẫn còn y nguyên.
Tôi vẫn tự hỏi mình, vì sao có khách đến chơi vẫn làm tôi hốt hoảng, lo đi dọn dẹp lau chùi nhà cửa cho sạch sẽ. Dường như tôi cố gắng làm cho giảm bớt đi cái vẻ nghèo nàn của tôi. Cái nghèo, cũng như cái già, nó xuất phát từ bên trong, những trang điểm, che đậy, cố gắng lắm, dấu cái này cái khác sẽ lộ ra. Tôi có cô bạn người Trung quốc, nhà rất đẹp rất sang trọng giá tiền của nó gấp ba giá căn nhà của tôi, ở trên đồi cao, mỗi tuần cô thuê người đến lau chùi dọn dẹp. Tuy nhiên cô để đồ đạc bừa bãi lộn xộn chẳng quan tâm dọn dẹp gì cả. Cô bảo, nhà của tôi, muốn thế nào thì để thế ấy, bừa bãi thì đã sao. Cô chẳng sợ ai chê, còn tôi, tôi cứ tưởng tượng khi khách ra về sẽ bảo nhà của nó như thế này thế kia, cách nấu ăn của nó như thế này thế kia, tính tình của nó như thế này thế kia. Tại sao tôi lại có nhiều ý nghĩ xấu về chính mình như thế? Bao giờ có khách đến chơi, tôi luôn trải khăn giường mới, áo gối mới, khăn tắm khăn mặt cũng mới, nhiều khi khách không dùng đến.
Bạn bè, người thân đến chơi, chẳng ai đòi ăn ngon hay nhà sạch, chỉ có tôi tự đày ải mình. Nhưng tại sao?



Đọc bài này mình như nhìn thấy mình trong ấy. Nỗi lo âu những khi có khách xa.
LikeLiked by 2 people
Cám ơn bạn.
LikeLike
Bây giờ cũng đỡ nhiều hơn hồi xưa, biết dùng phương tiện muốn xe và hotel.
LikeLiked by 3 people
Chị Tám chu đáu quá đi chớ và hiếu khách nửa.
LikeLiked by 2 people
Nhà có gì lạ không anh? có 1 mình buồn ăn nhiều quá đi Gym về rêm mình lại Tylenol vòng lẩn quẩn, Tôi.
LikeLike
Thế ra jcbrea là phụ nữ à? Thế Tám gọi bằng chị có được không?
LikeLiked by 1 person
Dạ cám ơn jcbrea.
LikeLike
Tám ơi. Dạ tôi là thằng em Út của gia đình. Xã trưởng tôi đi du lịch xa 5-6 giờ sáng ở bên kia gọi: Làm cái gì dzay? nhà có gì lạ không anh? Nhớ tưới mấy cây hoa, rau của em nha! Anh hãy quên mấy cây của em lắm. Tôi: Mùa hè Cali nắng muốn heo hết rồi, Bà không lo cho tôi mà lo cây kiếng của Bà. Chời!!
LikeLiked by 2 people
Hihi. Bé cái nhầm. Xin lỗi, xin lỗi!
LikeLiked by 2 people
Không có chi Tám tôi. tại tui viết không thông suốt!
LikeLiked by 1 person
Lâu quá mới sang thăm chị được . Chị lại sắp có khách đến chơi. Chị hiếu khách quá hà. Em cũng mong có dịp được sang thăm chị đây. 🙂 Chúc luôn vui, khỏe nha chị 🙂
LikeLiked by 1 person
Rất mừng được Khánh Trân ghé thăm.
LikeLike
Đọc bài tôi cũng thấy yêu nếp nhà, yêu gia đình và thiên nhiên.
Cảm ơn bạn.
LikeLiked by 2 people
Thật là cám ơn Bác quá.
LikeLike
Dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ quá khách cũng ngại, ngại cái “Nhập gia tuỳ tục” “ăn theo thuở, ở theo thì” đó Bà Tám ơi!
Nhìn tấm ảnh trăng đêm, thú thật là tưởng Bà Tám chụp mặt trời. Rất thích ảnh đó, thoạt thấy đã kết liền vì nghĩ chị có mắt nghệ thuật mới chụp như vậy.
LikeLiked by 2 people
Hihi, nghe khen mà mắc cỡ. Còn cái vụ nhà sạch, thì làm gì được sạch đến mức khách phải ngại. Chỉ sạch hơn lúc dơ một tí xíu thôi. Thọat nhìn chẳng thấy có gì thay đổi cả.
LikeLiked by 2 people
Cái bình hoa đẹp quá chị Tám!
LikeLiked by 1 person
Cám ơn genderchats.
LikeLike
Bình hoa hành đẹp lắm bà Tám ơi, em thích ngắm 🙂
LikeLiked by 1 person
Vậy hả, cám ơn em.
LikeLike
Dọn nhà sạch và gọn để đón khách là mình tôn trọng khách mà, phải hông chị BT. ☺
LikeLiked by 2 people
Cám ơn BB.
LikeLiked by 1 person
Bình hoa hành làm cháu nhớ “người yêu” (mà không phải là người yêu, nên đành để trong ngoặc) cũ của cháu. Nhưng mà hoa đẹp, cảm ơn cô đã chia sẻ.
LikeLiked by 1 person
Cám ơn cháu đã xem và còm.
LikeLike
Ấy là hiếu khách, chuyện bình thường mà cô.
Thật không ngờ hoa hành bình thường mà cô có thể cắm đẹp như vậy. Quê cháu cũng có nhiều nhà trồng hành, cháu cũng không lạ gì, nhưng cô không nói có lẽ cháu cũng không nhận ra.
LikeLiked by 1 person