Tưởng chừng nghịch lý

ảnh minh họa đường hiking

Lâu rồi, tôi đi rừng. Gặp một cậu Á châu đang chạy rất khỏe ở một đoạn đường nhiều ngả nhập vào nhau. Cậu chạy qua mặt, chúng tôi nép vào một bên, vì đoạn đường ấy hơi hẹp. Chập sau cậu quay lại, vẫn chạy không ngừng, như sợ mất trớn. Cậu hỏi chúng tôi đường đến Nature and Science Center. Lúc ấy, ở chỗ chúng tôi đang đứng, Trung tâm Thiên-nhiên và Khoa-học đang nằm ở bên tay trái của chúng tôi, ngôi nhà rất to với sân cỏ rất rộng nhìn thấy được.

“Nhìn thấy nó ở bên trái nhưng không có đường qua bên kia suối.” Cậu ấy nói.

“Cậu đi theo hướng có dấu hình vuông trắng (sơn trên thân cây).” Ông Tám vừa nói vừa chỉ tay (về hướng tay phải).

Cậu nói có vẻ ngỡ ngàng: “Không thấy dấu vuông trắng.”

Tôi nói: “Cậu quẹo sang tay mặt.”

“Nhưng tòa nhà ở bên trái. Tôi chạy con đường bên trái thì nó dẫn tôi trở lại chỗ này.”

“Muốn qua bên tay trái, cậu phải quẹo bên tay phải, chạy vào đường có dấu vuông màu xanh lá cây, chập sau sẽ tiếp vào đường có dấu hình vuông màu trắng.”

Cậu gật đầu cám ơn và chạy đi. Tôi ngẫm nghĩ câu nói của tôi, tưởng chừng như nghịch lý. Muốn sang bên trái phải quẹo tay phải. Không biết đường đời muôn vạn nẻo, đã bao lần mình muốn sang phải phải quẹo trái hay chưa.

2 thoughts on “Tưởng chừng nghịch lý”

Leave a Reply

Please log in using one of these methods to post your comment:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s