Đi chơi mới về

cho-nora-di-theo-voi
Nora đòi đi theo, leo vào túi hành lý ngồi chờ
cho-ngu-moi
Nora vào ngồi trong rổ quần áo, chỗ ngủ mới của nàng
con-meo-trang-den-xo-xac
Boyfriend được cho ăn trước khi ông bà đi chơi
ban-do-va-hai-chu-nj
Ngừng ở một trạm nghỉ chân, biên giới NJ và PA thấy trên sân cỏ có hình bản đồ NJ
hoa-hong-nuoc
Hoa pond waterlily ở hồ Surprise
hai-dang-thu-nho
ảnh hải đăng thu nhỏ ở một trạm dừng chân gần khu 1000 islands
canh-dong-hoa-vang
Một vạt ruộng cây golden rods mọc hoang
nhin-may-tu-cua-so
Nhìn mây trôi từ cửa sổ
golden-rod
Golden rods chụp gần ở trước sân Nature Center

Bạn có tin vào tử vi không. Đôi khi tôi muốn tin vào tử vi, nhưng chỉ muốn tin vào những chuyện tốt. Thí dụ như tử vi của tôi cung Thiên Di có thanh long thiên mã (nhưng gặp Triệt). Người ta bảo đó là tử vi của ngựa chạy đường cùng. Những năm còn niên thiếu tôi chẳng mấy khi được đi chơi xa, cũng chẳng thấy thèm đi. Đến chừng đi thì đi ra khỏi nước, trong tình trạng nguy hiểm tưởng chết. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ đến Thiên Mã gặp Triệt. Trong vòng mười năm sắp đến tử vi của tôi ứng vào cung Thiên Di. Chẳng biết có đúng hay không nhưng bỗng dưng tôi có cơ hội, gặp dịp đi nhiều nơi, gần gần thôi.

Bắt đầu là chuyến đi Houston, dự lễ 100 ngày anh chồng qua đời. Tiếp theo là lại đi Houston gặp bạn, rủ nhau đi Austin. Đi chơi Toronto. Đưa nhỏ út đi học ở Illinois. Đi Ottawa. Đi Houston dự kỷ niệm một năm anh chồng qua đời. Còn một chuyến đi nữa vào tháng 10, nhưng chưa đi không thể tính trước.

Mỗi lần nói chuyện đi chơi, trong gia đình nhiều người cứ nghĩ tôi là người chẳng thích đi. Ông Tám cứ mỗi lần nói chuyện đi là lên giọng gắt gỏng tôi. (Lúc sau này chẳng hiểu tại sao, có lẽ tôi trở nên lẩm cẩm lú lẩn sao đó mà tôi bị nạt nộ bị gắt gỏng từ trong nhà đến ngoài đường. Riết rồi tôi muốn tránh xa những người hay gắt tôi.) Thật ra tôi thường mơ mộng những chuyến đi đến những phương trời xa lạ.

Nhưng đi để làm gì? Có bao giờ bạn tự hỏi lý do của những chuyến đi chơi xa của bạn. Có người đi hiking hằng ngàn dặm để tìm chính mình (và viết thành quyển sách) như Cheryl Strayed. Ở Hoa Kỳ đã có hằng ngàn quyển sách về du hành ký. Họ đi tìm gì? Đi để lấy tư liệu viết văn? Để chinh phục đường dài, núi cao. Để là người giàu có và hiểu biết vì đi hết thành phố lớn này đến thành phố khác?

Ở Houston, tôi gặp một người quen ở VN mới sang. Bà này kêu lên, ở đây dễ quá, sướng quá, cứ thích đi chơi là đi chơi. Chứ ở VN muốn đi chơi phải để dành tiền lâu lắm. Tôi không dám trả lời. Thật ra ở đây muốn đi chơi phải hội đủ một vài điều kiện, có tiền, có sức khỏe, có thì giờ, và nếu muốn vòng quanh nước Mỹ bằng xe hơi thì phải hiểu biết luật giao thông, biết lái xe, và ít ra phải biết sử dụng tiếng Anh trôi chảy. Nghĩ ra chẳng dễ chút nào.

Với tôi mỗi lần đi chơi phải tìm người trông nuôi hai con mèo. Cô nàng Tiểu Thư có thể để ở trong nhà ba bốn ngày, để nhiều thức ăn nước uống. Để cửa sổ cho nàng có thể nhảy ra nhảy vào. Còn chàng Lãng Tử thì tội nghiệp hơn. Để thức ăn nhiều thì mấy con ground hogs, opossum, ngay cả chim blue jays nữa, sẽ ăn hết. Trước khi đi tôi khui một hộp cá chia làm hai cho hai con mèo. Tiểu Thư liếm láp chút xíu rồi bỏ đi, phần của nàng tôi mang luôn cho Lãng Tử, chàng ăn ngấu nghiến chỉ một loáng là chấm dứt. Những lần đi ngắn ngày không ai trông hai con mèo, trở về tôi vẫn ngóng tìm Lãng Tử. Nó mất biệt mấy ngày tôi nghĩ là chắc nó bỏ đi luôn không về nữa. Tôi thấy nhẹ nhõm, chắc hết nợ con mèo này. Vắng Lãng Tử, Tiểu Thư mon men ra ngoài sân chơi nhiều hơn. Tuy nhiên, có một chiều chàng mèo hoang trở lại, nằm chờ ăn. Tôi bỗng thấy vui mừng, như gặp lại người quen. Thấy trên cổ nó có một con bọ ký sinh to lớn vì hút máu nó. Tội nghiệp nhưng chẳng giúp được gì. Thấy lòng mình bỗng giống như hai câu thơ của Nguyễn Tất Nhiên:

Quên người nhất đinh ta quên,
Nhưng sao gặp lại còn kiên nhẫn chào.

Nước Mỹ có nhiều trạm dừng chân cho người lái xe đường trường nghỉ ngơi rất đẹp. Làm một chuyến du hành vòng quanh nước Mỹ người ta có nhiều chuyện để kể về các trạm dừng chân này. Dừng chân đổ xăng ở Pennsylvania tôi thấy một cánh ruộng đầy hoa golden rods. Hoa này thơm và có mật ngọt nên loài ong rất thích.

Hôm trước khi đi Houston, tôi và ông Tám đi hiking cho khỏe người, thấy một đóa hoa mọc gần bờ. Hoa súng màu vàng, có lần tôi gọi nó là thủy cúc, nghe cho có vẻ lãng mạn, vì nhớ câu ca dao

Cúc mọc dưới sông gọi là cúc thủy,
chợ Sài gòn xa chợ Mỹ cũng xa.
Viết thư thăm hết mọi nhà,
Trước thăm phụ mẫu sau là thăm em.

Thật ra hoa này trông giống hoa hồng vàng, hơn là hoa cúc. Có lẽ nên gọi nó là hoàng thủy hồng. 🙂

Trên đường đi từ Canada trở lại Mỹ tôi thấy một cái bảng chỉ lối vào một nơi có tên là 1000 islands. Cái bảng rất đặc biệt màu xanh nhưng chữ vàng kim chứ không trắng như những bảng chỉ lối trên đường cao tốc. Trạm dừng chân sau đó có cái tượng đài hải đăng thu nhỏ, có giới thiệu địa danh 1000 islands. Chỗ này của dân nhà giàu của cả hai nước Canada và Hoa Kỳ ở. Vùng này bao gồm gần 1500 đảo. Để được gọi là đảo phải hội đủ vài điều kiện là có ít nhất hai cây to, phải nổi lên trên mặt nước vài mét, và một vài qui định khác. Có đảo chỉ có một nhà, và lại bị bỏ hoang. Hôm nọ thấy trên trang người ta đăng ảnh một căn nhà trên đảo thuộc quần đảo 1000 này tôi đã ao ước được ra đó ở một thời gian để … viết văn.

Chuyến đi Houston trở về tôi được ngồi gần cửa sổ. Trời trong nắng vàng, nhìn xuống thấy mây trôi từng cụm. Lần này nhìn mây thấy lạ vì những đám mây nhỏ này dường như cùng nằm trên một mặt phẳng, như những cụm lục bình trôi trên sông. Thỉnh thoảng có một đám hơi nước, chưa đủ dày để thành mây, gió thổi lướt qua, nhìn thấy dáng mờ mờ như một bóng ma. Cả thế giới bơi lội trong không khí, một môi trường chúng ta biết hiện diện nhưng không nhìn thấy. Ra khỏi bầu khí quyển, tất cả những hành tinh vệ tinh trong vũ trụ có lẽ cũng bơi lội trong một môi trường khác nữa mà chúng ta chưa biết rõ. Dưới đám mây kia tôi thấy núi đồi, sông, thành phố. Vào gần thành phố thấy những khu nhà, bãi đậu xe tạo thành những hoa văn lạ mắt. Nếu có người của hành tinh khác, chắc với họ thật là một cảnh tượng quyến rũ lạ lùng.

22 thoughts on “Đi chơi mới về”

  1. Chị tin hay không em không biết, chứ em đi là đi chẳng biết đi để làm gì dù em sợ máy bay kinh khủng – bạn rủ đi em ừ thế là hai đứa xách túi đi – tiền không nhiều tình không bao giờ thiếu – nên có hai đứa là vui . Cái lạ là khi đượcc ngắm tận mắt khác với nhìn hình – Đi em thích vào nơi dân thường sinh họat – ngắm niềm vui an nhàn – ngắm sinh họat hiền hòa – em không thích chỗ dành riêng cho dân du lịch – nhất là tìm hoa cây cỏ ngồ ngộ . Em đi thăm bạn nên vui không sao kể siết – có nhiều bạn lâu lắm không gặp – gặp lại y chang ngày xưa mày tao chi tớ – nhất là nhắc lại “chuyện tình” các ông nghe xong bảo “mấy thằng ấy thế mà may” .

  2. Ông Bà Tám đã ghé Houston mấy lần rồi mà hổng có lần nào DQ có dịp để gặp ôm một cái cho đỡ …..thèm hết trọi á.

    DQ cũng thích đi đây đi kia cho biết và học hỏi thêm đôi chút về những vùng đất mới (hoặc đôi khi chỉ trở lại chốn cũ để ôn kỷ niệm cũng có). Bây giờ có tụi nhỏ thì ít đi hơn xưa rồi, nhưng nay mai, tụi nhỏ lớn thêm chút nữa là lại làm road trip dài dài cho xem.

    Bây giờ ông bà Tám thoải mái hơn, còn sức khỏe, còn đi được thì cứ đi há. Giống như DQ hay nói với ông bà Ngoại Cún là ông bà muốn đi chỗ này chỗ kia thăm bạn bè hay đơn giản chỉ cho khuây khỏa thì cứ đi khi còn sức. Chứ bảo cứ chờ ngày mai …rồi lỡ ngày mai không còn sức để đi thì sao há. 🙂 🙂

    Chúc ông bà Tám luôn có những chuyến đi chơi thú vị và an lành nha.

  3. (Lúc sau này chẳng hiểu tại sao, có lẽ tôi trở nên lẩm cẩm lú lẩn sao đó mà tôi bị nạt nộ bị gắt gỏng từ trong nhà đến ngoài đường. Riết rồi tôi muốn tránh xa những người hay gắt tôi.) Nói vậy chớ đi xa một mình, vắng nhớ đó chị Tám!. Câu này nghe quen quen.

  4. Cháu nghĩ mình là người lười đi du lịch. Hoặc nếu có đi cháu cũng ít thăm quan chỗ này chỗ kia, thường thì chỉ lòng vòng, ngó nghiêng lung tung nơi này nơi kia. Nhưng nhìn những tấm ảnh cô chụp và đọc các bài viết, thật sự thì cũng muốn đi đâu xa xa một chút.

    1. Cô nghĩ thật ra ai cũng thích đi chơi đâu đó, để nghỉ ngơi, để gặp bạn bè, để ngắm cảnh… Còn những người đi đường trường, hết chuyến này đến chuyến khác, thì khác nữa.
      Trên mạng cô thấy có nhiều người trẻ tuổi nhưng có lẽ giàu có nên đi chơi xa, và những nơi họ đến là những nơi rất “exotic” lạ hiếm đắt giá khó vào thậm chí nguy hiểm. Cô tự hỏi tại sao họ giàu thế, rảnh rang thế, may mắn thế. Và họ đi để làm gì? Thỏa mãn một ao ước sâu thẳm nào đó.
      Cô có một người cháu đi có lẽ cũng được ba mươi quốc gia. Người cháu này mới vừa trở về từ Bhutan. Chỉ nghe kể lại chuyến đi sơ sơ thôi cô đã thấy mê mẩn. Cứ ước giá mà mình có thể làm một chuyến đến Bhutan, Kyoto, Peru, …

  5. Em cũng thích đi chơi xa lắm nhưng mấy năm sau này ít đi rồi chị ạ. Thấy chị đi nhiều nơi mà ham. Chúc cho chị đi được thật nhiều nơi như mơ ước của chị . Đi đến nhiều nơi lạ và về viết blog kể lại những chuyến đi của chị cho em đọc đỡ ghiền , hiii 🙂

    1. Giá mà cô được nghe những lý do đó, chắc chắn là hay, hấp dẫn, và cá biệt. Sáng nay thấy có bài điểm sách. Có một người đi vòng quanh thế giới để tìm cách giảm ô nhiễm môi trường. Đó là một lý do tuyệt vời. Còn một người nữa xuyên vượt lục địa bằng cách đi bộ, thường xuyên có bài tường trình trên báo National Geographic, cô nghĩ có lẽ ông này muốn lập kỷ lục, đồng thời tìm cái gì đó thật đặc biệt trên đường đi, gom lại viết thành sách. Tóm lại, đa số, mục đích của người đi đều là để viết lại cuộc hành trình với những trải nghiệm. Có người không hề viết, đi chỉ vì có tiền và muốn biết một nơi chốn lạ. Có người du hành để tìm tình yêu. Có người, du hành để kết bạn. Có người du hành để tìm cách vinh danh hòa bình của thế giới. Cô đoán thế. Đôi khi cô muốn đi, để biết là mình có sức khỏe để đi 🙂 Ngồi máy bay vài tiếng đồng hồ là đã thấy chán chẳng còn muốn đi đâu cả.

      1. Số người viết/số người đi du lịch là rất rất rất nhỏ cô ạ, tuy ngày nay cũng tăng lên đáng kể nhờ internet. Còn lại đa số những người thích đi chơi, du lịch, hay khám phá cháu nghĩ là như cháu, ghi chép vụn vặt trên đường hoặc sau khi đi về để lưu giữ kỉ niệm, lâu lâu mở ra đọc lại để thấy à có rất nhiều cái mình đã quên. Ngay cả viết trên mạng cháu cũng ko thiết tha lắm, tự buộc mình là chính để tập luyện thôi, ko thì khả năng viết ngày càng tồi tệ.

        Còn về lí do, nếu cô có dịp đến 1 vùng đất mang chút màu sắc tâm linh, người ta sẽ tự ào ào kể cho cô nghe vì sao họ lại đi và họ muốn tìm cái gì. Ví dụ có thời gian cháu ở Ấn Độ, ai cũng có 1 câu chuyện muốn kể. Chỉ sợ cô không đủ kiên nhẫn để nghe thôi. Sau 1 hồi thì cháu kết luận hơi phũ là có quá nhiều người bị self-aborbed vào câu chuyện của họ. Trong cộng đồng thích đi du lịch nhiều khi người ta nâng tầm nó quá làm cháu rất dị ứng. (Cộng đồng sở thích nào cũng có bias riêng, nhưng cháu nghĩ đặc biệt là dân du lịch.) Từ thưở hồng hoang con người đã đi và đi rất xa nên nó ngấm thành 1 phần bản năng cũng là điều dễ hiểu.

        Nói linh tinh lòng vòng 1 hồi cuối cùng cũng chẳng hiểu cháu muốn chốt lại cái gì hihi. Sorry cô.

Leave a comment