Chuyện thứ hai trên xe lửa

Hôm trước định kể hai chuyện, nhưng được một chuyện thì đã hết giờ phải chuẩn bị đi làm. Hôm nay viết tiếp. Chuyện thứ hai.

Ở một tuyến đường xe lửa khác. Thỉnh thoảng tôi lấy xe điện ngầm đi đến ngôi nhà thờ cổ, thường thường vào buổi trưa ngày thứ Tư, để nghe nhạc được trình diễn bằng đàn organ. Buổi trưa hôm ấy tôi ra hơi trễ, đến vừa kịp lúc leo lên toa cuối cùng.

Loại xe điện ngầm này, lúc vào nhà ga thì ở dưới lòng đất, nhưng đi ra khỏi phố thì chạy trên mặt đường. Tốc độ chậm hơn xe lửa. Loại xe này mới, êm hơn, sáng sủa sạch sẽ, có máy điều hòa không khí. Trạm tôi muốn đến nhà thờ là trạm thứ năm hay thứ sáu. Còn vài trạm nữa mới đến cuối đường nhưng tôi chưa đến cuối đường lần nào. Ra khỏi nhà ga, đi chừng một hay hai trạm thì đi ngang hai trường đại học nổi tiếng của thành phố tôi đang làm việc. Sinh viên của hai trường lên xe điện khá đông, qua khỏi trường đại học thì vắng hẳn. Bên cạnh đám sinh viên, hành khách xe lửa thường có đủ hạng người. Các bà cụ da đen, các cô gái người Hispanic, thỉnh thoảng có vài người ăn mặc đứng đắn sang trọng như làm việc cho văn phòng luật sư hay ngân hàng. Tuyến đường cũng đi ngang khu chung cư bình dân nên hành khách đi xe cũng có nhiều người nhìn khá bặm trợn dữ dằn. Trên xe thỉnh thoảng có cảnh sát đi theo. Có khi họ sóat vé xe điện. Loại xe điện này người ta đặt máy mua vé ở các trạm xe,hành khách tự giác mua vé. Nếu bị bắt đi xe không có vé, tiền phạt rất cao, hình như ba trăm Mỹ kim nếu bị bắt lần đầu, còn phạt gì tiếp theo hay không thì tôi không biết.

Buổi trưa, xe không đông lắm. Xe chạy lúc lắc một đỗi, có một chàng trai da trắng đứng lên nói to:

“Xin quí vị lắng nghe. Tôi không bán hàng cũng chẳng quyên tiền. Năm nay tôi được hai mươi sáu tuổi. Tôi muốn tìm người yêu. Tôi đã quá chán những mối tình trên facebook. Tôi cũng không muốn tìm người yêu ở các quán rượu. Tôi chán sống cô độc và muốn tìm một tình yêu lâu dài. Tôi có việc làm, lương hai ngàn Mỹ kim một tháng, không bệnh tật, không có tiền án. Tôi chán ăn McDonald. Tôi muốn có những bữa ăn gia đình, ấm cúng, và có người gối đầu trên cánh tay tôi hằng đêm. Tôi hứa sẽ đối xử trân trọng với người phụ nữ sẽ là vợ tôi. Xin các bà các cô, tuổi từ mười tám đến bốn mươi tám, nếu muốn cho tôi chút vinh dự xin hãy kín đáo xuống trạm xe điện với tôi.”

Anh chàng trông cũng sạch nước cản. Không đẹp trai lắm cũng chẳng đến nỗi xấu trai. Lương hai ngàn một tháng thì không nhiều nhưng cũng đủ sống tiện tặn.

Một người đàn ông da sậm, đầu hói, bụng phệ, nói giọng có accent của một người nước ngoài, giễu cợt:

“Mười tám đến bốn mươi tám? Nếu cậu muốn tôi cho không bà vợ của tôi. Đưa số điện thoại của cậu tôi sẽ chuyển lời đến vợ tôi.”

Cậu trai trả lời giọng hòa nhã:

“Tôi tìm vợ tìm người yêu, nhưng tôi không muốn vợ ông. Làm ơn nghe tôi dùm. Tôi không muốn gây sự hay sinh chuyện với ông. Nhưng vợ ông thì là vợ ông, ông làm gì có quyền mà đem cho bà vợ.”

Gã đàn ông nói gì đó tôi nghe không rõ. Chung quanh tôi mọi người nở nụ cười. Có người kín đáo liếc nhìn chàng trai trẻ. Xe điện ngừng. Gã đàn ông đòi cho vợ xuống xe. Chàng trai dợm xuống xe nhưng có vẻ như bất chợt đổi ý, ngồi lại trên xe điện. Toa xe điện tôi đang ngồi là toa cuối cùng. Toa đầu tiên có người lái xe. Mỗi toa cách biệt nhau nên những chuyện ì xèo ở toa cuối có lẽ người lái xe ở toa đầu tiên không nghe được và cũng không để ý.

Đến trạm nhà thờ, tôi xuống xe. Nghe có tiếng chân phía sau, tôi quay lại. Đó là chàng trai tìm vợ. Thấy tôi nhìn, chàng trai phân bua:

“Mama (Má). Mong bà tha lỗi cho tôi, nếu bà xuống xe vì đáp lời kêu gọi của tôi. Tôi là học sinh kịch nghệ. Lúc nãy tôi chỉ tập dượt một đoạn kịch ngắn do chính tôi viết để trình diễn.”

Trường kịch nghệ một tuyến đường xe điện ngầm ngược hướng với đường này. Tôi nhìn chàng trai, nóng người vì tức giận.

“Tại sao cậu lại cho rằng tôi đáp lại những lời rao mua bán hôn nhân kịch cợm của cậu. Tôi xuống trạm là vì đây là trạm tôi muốn xuống. Cậu thật là hỗn láo.”

Hắn cười, chắp tay vái dài, rồi nhảy lên một lần mấy bậc tam cấp, chạy mất.

Phóng tác. Theo phim Pháp.  I’ll Wait For The Next One.

16 thoughts on “Chuyện thứ hai trên xe lửa”

  1. “Anh chàng trông cũng sạch nước cản”
    Chị cho em hỏi có phải là trông anh ta cũng sạch sẽ đủ lớn phải ko ?
    Nước cản là nước gì ? Em nghe lạ quá !

    1. Chị sẽ cố gắng trả lời nhưng chắc em sẽ không hài lòng. Sạch nước cản là một cách nói tiếng lóng của người miền Nam trước năm 1975, dùng riết rồi quen, hiểu nghĩa đại khái chứ không biết có từ điển nào ghi lại hay không. Sạch nước cản được dùng để chỉ một cái gì đó trung bình hay hơn trung bình một chút, không xuất sắc cũng không tệ. Chị cũng chẳng biết tại sao dùng chữ nước cản, nghe giống như một nước cờ dùng để ngăn cản bên đối phương.

      1. Miền nam mình có nhiều phương ngữ dùng thường xuyên thành quen như: “sạch cứt mũi” ý chỉ con nít mới lớn. “Mới tanh tanh” chỉ những người mới có chút dư giả đã kênh kiệu. “Cứ khư khư” chỉ những người bảo thủ… nay em biết thêm “sạch nước cản” nè chị.
        Ra đường có khi ta gặp những tình huống như thế, gọi là “khó đỡ” đó chi Tám. Đọc truyện bằng quơ của chị rất vui !💖

      2. Sạch nước cảng mấy người đánh cờ tướng hãy dùng từ này, SNC người nầy đánh cờ khá đây, biết cản ngăn không cho đối phương tấn công, xâm nhập vào hiếp đảo hoặc bị chiếu Tướng bí. không có đường thoát thân bị thua.

        1. Các bà hiểu thế có lẽ sai
          Sạch nuóc cản nói nôm na là nguòi biết đánh cờ tạm được hiểu đươc nước cản của con Mã khi con mã bị cản thì không đi được. Nếu mã bị cản mà vẫn đi có nghĩa là nguòi ko biết chơi cờ. Tóm lại người sạch nuóc cản có lẽ là người tạm được

  2. Tôi không hay đánh nhau. Là phụ nữ lại tuổi già, đánh người ta người ta đánh lại chịu không nổi. Tôi biết NMK nói đùa cho vui, nhưng tôi nghiêm túc lắm, không nên nói đùa với tôi như thế này. Tôi giận lên là tôi xóa comment đấy nhé.

  3. Sạch Nước Cản: người nầy khá tốt trên trung bình (Nghĩa bóng) Còn đánh cờ mà gặp đối thủ như thế phải cẩn thận?

Leave a comment