Những mảnh vụn

Ở đây, mùa này bình minh rất đẹp. Chỗ tôi ngồi ngó ra phòng khách có cửa sổ khá rộng. Tôi có thể nhìn thấy mây hồng ở giữa những tàng cây trơ trụi. Một bức tranh nhiều màu, tím nhạt, hồng nhạt, xám nhạt. Dưới chân trời là những mảng màu sậm, đen, nâu. Có một người chia sẻ bình minh đang lên là một chuyện thú vị, đủ để mang vào phim ảnh. Tôi nhớ có xem một cuốn phim hoạt hình, rất buồn. Nhưng khi phim chưa đến chỗ buồn thì chàng trai trẻ dẫn cô bạn gái, không nói rõ đi đâu, chỉ dẫn đi mải miết đến một sườn đồi, có một chỗ đủ hai người ngồi, nhìn mặt trời lên. Chàng tặng nàng một không gian trước kia là của riêng chàng. Có những thứ tặng đi rồi nhưng không hề mất. Kỷ niệm dường như nhân đôi. Những bình minh sau không bao giờ có thể  là cái bình minh cũ. Cái riêng của một người bây giờ là cái riêng của hai người. Cũng có thể là cái chung của hai người. Chẳng nhớ tên phim, cũng chẳng cần thiết phải nhớ.

Ôi mối tình đầu
Như đi trên cát
Bước nhẹ mà sâu
(Phạm Thiên Thư)

Tôi thích những lúc yên lặng như thế này. Trong đầu tôi lóe lên hàng chục điều để viết. Không có gì hay, cũng không bắt kịp những hình ảnh này, nhưng thú vui của tôi vẫn là bắt cho được những ý nghĩ vụt ngang đầu.

Tôi thích xem phim hoạt hình. Ngày hai đứa con tôi còn trẻ, chúng tôi xem nhiều phim của trẻ em. Người lớn cũng có nhiều điều học được từ phim dành cho trẻ em. Tôi thích một đoạn trong phim Aladin và cây đèn thần. Aladin có cây đèn thần. Ông thần đèn có thể cho chàng nhiều thứ, đàn voi mấy trăm con, ban nhạc mấy trăm người, vàng bạc châu báu. Tuy nhiên, ông nói rõ, “tôi không thể bắt buộc người ta yêu ngài.” Người ta có thể làm đủ cách để mình có thể đẹp hơn, duyên dáng hơn, đáng yêu hơn, nhưng kể cả ông thần đèn với sức mạnh vạn năng cũng không thể bắt buộc người này yêu người kia.

Shakespeare, trong một vở kịch, đã cho một vị thần mang nước hoa hay hương hoa gì đó, đem bôi vào mí mắt của người đang ngủ, khi mở mắt ra người ấy sẽ yêu người đầu tiên nàng hay chàng nhìn thấy. Tai hại làm sao, bà hoàng mở mắt ra nhìn thấy một con lừa.

Trong đời, bạn đã lần nào gặp cơn bão đi ngang thành phố bạn ở không? Một cơn lốc xoáy? Một trận cháy lớn? Sau đó là hoang tàn. Nhà thơ Việt Nam hay dùng hình ảnh cơn bão để diễn tả sự hoang tàn của một tâm hồn sau một chấn động.

Chiều nào đã tạnh cơn mưa,
Mà giông tố cũ còn chưa muốn tàn.
(Nguyễn Tất Nhiên)

Hay là

Bao năm qua rồi, lòng chưa nguôi gió bão.

Chẳng nhớ của ai, truy thì sẽ ra nhưng chẳng cần thiết phải truy. Cẩn thận nha quí vị, đừng có tự gây ra gió bão cho mình.

5 thoughts on “Những mảnh vụn”

  1. Chào người có cùng con mọt ciné trong người : )
    Hải Hà viết dễ thương lắm !

    Có một đoản thơ nhỏ mượn để trả lời hai câu thơ của Nguyễn Tất Nhiên :
    Sáng nay vừa thức dậy nghe tin em gục ngã nơi chiến trường
    Nhưng trong vườn tôi vô tình khóm tường vi vẫn nở thêm môt đóa …

    Mai

    Liked by 1 person

  2. Em nghĩ cũng không tai hại lắm, biết đâu ổng cố tình. Vì sáng nào tỉnh ra bà cũng thấy một con lừa, không còn này cũng con khác. Thôi thì thà dùng phép cho bà yêu một con lừa nào đó cho… chuyện đỡ buồn. Hehe

    Liked by 1 person

  3. Chào chị HH. Cảm ơn chị đã nhắc nhở. Tôi đã thấy một thành phố hoang tàn, một ngôi làng không có người dân, nhiều ngôi nhà chìm dưới đáy sông…Và mình đã sống sót qua những tai ương đó. Tôi không nghĩ là mình may mắn. Nhưng cảm ơn cuộc đời đã cho mình những nỗi đau đó để yêu cuộc sống thường ngày hơn. Chúc chị vui.

    Liked by 1 person

Leave a Reply

Please log in using one of these methods to post your comment:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s