Không đề

Hoa mọc hoang trong rừng không biết tên

Một buổi sáng cuối tuần nào đó, đi rừng, tôi gặp mấy cây hoa dại này bên cạnh dòng suối. Chụp bằng phone dí sát vào hoa. Vào ảnh thấy xinh, nhưng bên ngoài thì chẳng ai chú ý. Tôi đi rừng thấy rất nhiều loại hoa dại, có khi là hai cây con con ở dưới bóng mát của cây to vậy mà cũng ra hoa. Thật là kỳ diệu. Chẳng lẽ cứ chụp ảnh mãi sợ ông chồng cằn nhằn.

Sáng nay ngồi đây, thừ người ra không biết viết gì, không có ý tưởng nào thoáng qua trong óc để mình viết vội vàng. Bỗng dưng ngẫm nghĩ mấy câu hát của Leonard Cohen

Oh, crown of light!
Oh, darkened one!
I never thought we’d met.
You kiss my lips and then it’s done.
I am back, back on Boogie street.

Ông Cohen hay nhắc đến Boogie street. Ở một chỗ khác, ông viết “and no one has told us yet, what Boogie street is for.”

Tôi không chắc là tôi hiểu đúng mấy câu hát của ông Cohen. Nhưng tôi hiểu đại khái như thế này.

Ồ, vương miện ánh sáng
Và cái (vương miện) bóng tối
Tôi đã không nghĩ là chúng ta sẽ gặp nhau.
Nàng hôn tôi, thế là hết.
Còn tôi, thì trở lại con đường mang tên Boogie.

Ông hay nhắc đến Boogie Street, như một nơi của hoài niệm. Một nơi chỉ có ông biết. Nơi để cất giữ những tâm tình của quá khứ. Cái hình ảnh ánh sáng tràn đầy như một cái vương miện trùm lên cảnh vật, sau đó là bóng tối bao phủ, làm tôi liên tưởng đến cái có được và cái mất mát. Sự sống và cái chết. Dương và Âm. Hữu hình và vô sắc.

Cũng trong bài này ông viết, tôi quỳ và lau khô chân nàng. Bỗng dưng tôi nghĩ đến Chúa lau chân tín đồ. Ơ, nhưng mà đến giờ phải chuẩn bị đi làm.

6 thoughts on “Không đề”

  1. Con cũng thích những loài hoa dại bên đường lắm cô ạ. Còn cô, cô có “con đường hoài niệm” của riêng mình như ông Leonard Cohen không cô ?

Leave a comment