Một tuần đứng gác đường

bồ câu ăn mảnh vụn thức ăn một chàng trai đón xe buýt thảy ra
Có một chàng trẻ tuổi đứng đón xe buýt, hình như chán thức ăn đang cầm trên tay nên xé nhỏ thảy những mảnh vụn ra cho bồ câu ăn.
bồ câu ngủ trên sân
Bầy bồ câu ngủ rải rác trên sân. Trời khá ấm, có lẽ vì thế mà chúng không túm tụm vào nhau khi ngủ.
bồ câu say ngủ
Nàng bồ câu ngủ say quá nên tôi đến gần mà không vụt bay lên
người không nhà ngủ ở trạm xe buýt
Người không nhà ngủ ngồi ở trạm xe buýt. Liên tiếp ba ngày thứ Hai đến thứ Tư, người ngủ từ lúc nào không biết, chỉ biết khi tôi đến lúc sáu giờ sáng thì đã thấy ở đây. Độ tám giờ hơn thì người này, một chàng trai trẻ độ ba mươi người da màu, thức giấc và đi mất.
những bức tượng kể lại chuyện thời xưa khi bắt đầu thành lập trạm bán vé xe lửa
Những bức tượng diễn lại thời xưa khi mới thành lập hãng xe lửa.
tấm kính trong có những bức họa nho nhỏ
Trên một tấm kính trong, chắn giữa trạm xe điện, có những bức họa nho nhỏ.
thành phố vẫn chưa thức giấc
Thành phố chưa hoàn toàn thức giấc. Còn một bãi đất hoang cây cối mọc um tùm. Tôi và một người phụ nữ làm việc chung thầm ước biến chỗ này thành một công viên nhỏ, hay làm một bãi trồng rau.
tranh tường ghép bằng gạch màu
Tranh tường ghép bằng những miếng gạch nhỏ có nhiều màu sắc (mosaic art) .
cái đồng hồ của nhà ga
Cái đồng hồ của nhà ga, mà có rất nhiều lần tôi tự hỏi không biết nó có chết máy không mà sao kim đồng hồ không chuyển động

Vậy là cũng xong một tuần lễ chúng tôi “voluntold,” (be told to volunteer) bị bảo đi tình nguyện. “Người ta nói ăn cơm chúa múa tối ngày,” và “nuôi quân ba năm dùng một giờ,” vì thế “đâu cần thì nhân viên có (mặt) đâu khó (khăn) thì có nhân viên.”

Xong công việc, điều đầu tiên là tôi xóa mấy cái app cần dùng cho việc tình nguyện nhưng không dùng lúc bình thường, Mấy cái app này làm hao mòn điện rất nhanh. Tôi có cảm tưởng một tuần tình nguyện này nó làm hao mòn tuổi thọ của tôi có lẽ phải năm hay mười năm.

Ngày đầu tiên, không đói nhưng vì nhàm chán tôi thấy cần ăn cái gì đó. Đi mua ly cà phê và cái bánh corn muffin ở ngay trong nhà ga. Cô bán hàng thích trò chuyện, mãi đến khi tôi hỏi bánh của tôi đâu thì cô đưa bánh ra. Trời ạ, cô cho bánh vào microwave hâm nóng mà lại bọc bằng nhựa cao su. Chẳng lẽ ném cái bánh đi, cũng ngại không dám trả bánh lại (bản tính hay khiếp nhược của tôi), ăn cái bánh mà nghĩ đến chất độc hại trong giấy nhựa có thể gây ung thư, nó lấy đi bao nhiêu tuổi của mình đây?

Liên tiếp ba ngày, sau khi người ngủ ngồi bỏ đi, tôi dọn mấy tờ báo anh ta lót để ngồi. Có người nhìn tôi lắc đầu tỏ ý thương hại. Một người phụ nữ hành khách đón xe buýt phàn nàn, mấy người “bum” ngồi đầy chiếm chỗ, nhiều khi bà muốn ngồi nhưng không dám ngồi. Tôi làm thinh không biết phải nói gì.

Buổi sáng sớm đi vào nhà ga, tôi thấy người không nhà ngồi chung quanh khá đông. Sáng thứ Sáu vừa qua, một người không nhà, chẳng biết bực dọc chuyện gì chửi bới um sùm. Hành khách sợ hãi lảng đi chỗ khác. Chập sau anh ta cùng đồng bọn lững thững kéo nhau đi, chẳng biết đi đâu.

Ngoài sân có một chàng trẻ tuổi. Sáng sớm có lẽ đói bụng nên cứ thấy ông đi qua bà đi lại là đến gần gạ gẫm cái gì đó. Thấy tôi đứng gác đường thỉnh thoảng đi tới đi lui cho đỡ chán anh chàng tiến đến gần. Tôi lập tức xoay người sang hướng khác vì không muốn phải trả lời bất cứ câu hỏi gì của anh ta. Có lẽ anh ta lẩm bẩm chửi thề nhưng không tiến đến gần tôi nữa.

Vì sao họ không nhà? Không có chỗ nào cho họ tạm trú sao? Đa số nhìn họ không được khỏe, như người bệnh phù, người nghiện, người say. Có một người phụ nữ ăn mặc rất tươm tất, đeo vòng đeo chuỗi, ngủ ngồi đến độ rơi cả mắt kính mát. Người ta không thể không nghĩ đến cái khoảng cách giữa những người giàu có tột bực và nghèo khổ rách nát sống vất vưởng đầu đường xó chợ ở Hoa Kỳ. Người ta có thể nhìn thấy cả một thiên đường hạnh phúc và một trần gian bất hạnh (chứ không đến độ là địa ngục dù có lẽ địa ngục cũng không mấy xa) ở ngay bên cạnh nhau.

Khó mà biết được vì sao họ ra nông nổi. Một quyết định sai lầm, đưa đến chỗ mất nhà. Chỗ tạm trú có nhưng chật chội và có thể không mấy an toàn, vì rừng nào cọp nấy. Đàn ông có thể bị đánh đập. Đàn bà có thể bị xâm phạm. Những người lang thang này, thỉnh thoảng nhảy xe buýt đi đến thành phố khác, những lúc vắng người tài xế không đuổi cũng không đòi phải trả tiền. Đôi khi tôi bối rối không biết chỉ người ta đi tuyến đường nào thì có nhiều người đứng gần nghe lóm chỉ dùm.

Cây kim đồng hồ có khi nằm bất động. Mười lăm phút sau cùng nó dài như mười lăm tiếng đồng hồ. Công ty ra thông báo hỏi có ai muốn tình nguyện thêm một tuần nữa không. Tôi thầm kêu “not me.”

6 thoughts on “Một tuần đứng gác đường”

  1. Hồi mình mới đi làm, chỉ có đủ tiền thuê một phòng ngủ của một gia đình ở Highland Park. Có hôm về nhà sau 11 giờ tối thì bị lock out vì bà chủ secured the door chain, mình chạy xe vào trường Rutgers ngủ ngồi ở computer center vì nó mở cả đêm. Lúc đó mình nghĩ –nếu khi nào mình homeless mình sẽ vào trường đại học là an toàn nhất. Cần tắm thì vào gym. Ngày đó trường có không khí vô tư, không có cần identity card để vào. Nếu bây giờ bị homeless thì không biết ngủ đâu.

    Liked by 1 person

  2. Con cũng không hiểu sao phải homeless. Đa phần do họ nghiện hoặc thích sống du mục. Ở Vegas có nhà miễn phí cho người trên 55 tuổi. Tất nhiên họ có kèm theo điều kiện. Còn việc làm thì đầy. Dọn dẹp phòng khách sạn 25$/ giờ. Làm 1 tuần đủ trả tiền thuê căn hộ giá 650$/ tháng. Mà không đủ người nên họ phải nhận dân Mễ làm.

    Liked by 1 person

Leave a Reply

Please log in using one of these methods to post your comment:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s