Đi chung tuyến đường xe lửa

hàng ghế trên xe lửa

Hôm nọ, sắp bước vào trạm xe lửa địa phương, nơi tôi đón xe vào thành phố làm việc, tôi gặp người đàn bà đi xe lửa chung nhưng chưa hề nói chuyện. Biết mặt nhưng không biết tên. Sau mấy mươi năm đi xe lửa gặp mặt, tôi nhận ra nhan sắc bà phai tàn. Tôi nhìn thấy sự phai tàn của tôi bằng nhan sắc của bà. Nhìn thấy bà, nhớ lại câu chuyện trên xe lửa cách đây vài tuần.

Hôm ấy trên đường về. Xe lửa đến sớm, đậu sẵn trên ga trong thành phố Newark. Tôi đến sau, vào ngồi hàng ghế phía trước hàng ghế của bà. Bà mặc cái áo màu bạc hà xanh nhạt.

Chập sau, có một phụ nữ trẻ tuổi độ bốn mươi lăm, xinh, ăn mặc đẹp, váy ngắn áo ôm sát người lên xe. Nàng ngồi hàng ghế sát cầu thang, nơi đặc biệt có hai hàng ghế đối diện với nhau dành cho những người đi cùng nhóm đủ chỗ cho năm người ngồi. Nàng ngồi một mình, để đồ đạc lỉnh kỉnh trên ghế trống chung quanh. Vừa lên xe là nàng móc điện thoại ra và bắt đầu ra rả nói. Vừa nói vừa khoa tay, điểm điểm vào không khí, như thể nàng nói chuyện với một người nào đó ngay trước mặt nàng. Hình như nàng đang điều hành công việc gì đó. Nội dung thì chẳng thấy có gì quan trọng, người ở đầu bên kia điện thoại cũng chẳng phải nhân viên của nàng. Hình như đó là một buổi tiệc, hay một buổi giới thiệu hàng bán ở nhà, gì gì đó chẳng phải chuyện quan trọng đến độ phải điều binh khiển tướng trên toa xe lửa.

Một vài người lên sau, ngồi gần nàng, được chừng một phút, lắc đầu, đứng dậy bỏ đi sang toa khác. Tôi ngồi đó, ráng chịu, bực bội, lấy headphones, loại bao cả lỗ tai, trùm lên tai nghe nhạc. Vẫn còn nghe tiếng nói ra rả của nàng.

Người phụ nữ áo màu bạc hà, đứng dậy đến gần nàng. Xin nàng dịu giọng nói nhỏ một chút. Phải nói thật là bà mặc áo bạc hà nhìn có vẻ khá dữ dằn, không phải thuộc loại người mà người ta có thể khoát tay xua đi, hay tảng lờ không thèm để ý, cũng chẳng dám nói, chuyện gì liên can đến bà mà bà lên tiếng. Người phụ nữ váy ngắn cũng chẳng sợ. Bảo rằng: “Đây không phải là toa người ta cần phải giữ im lặng.” Người đàn bà áo màu bạc hà không lùi bước, nói: “Nhưng chỗ công cộng, không phải ai cũng muốn nghe chuyện của người khác. Xin bà nói nhỏ lại, chúng tôi cảm thấy phiền.” Người đàn bà váy ngắn, nói nhỏ lại, tí xíu, và tiếp tục câu chuyện của bà, vừa hết câu chuyện này, bấm máy gọi người khác nói tiếp.

Xe lửa lăn bánh. Tôi đắm chìm vào mấy bản nhạc tôi nghe không còn để ý đến người đàn bà ấy nữa. Khi bà xuống xe lửa gần nửa tiếng sau, trên tay vẫn còn cái điện thoại. Không nói, nhưng tôi thầm cảm ơn bà mặc áo màu xanh bạc hà. Tôi cũng tự hỏi nếu người nói ra rả vào điện thoại là một người đàn ông to lớn dữ dằn thì bà mặc áo màu xanh bạc hà có dám bảo ông ta nói nhỏ đi không.

Đi chung đường xe lửa không có nghĩa đồng hành. Mỗi người là một chuyến độc hành. Đi bên cạnh nhau nhưng không bao giờ gần gũi với nhau.

5 thoughts on “Đi chung tuyến đường xe lửa”

  1. Bên này có toa im lặng, không được nói lớn hoặc dùng điện thoại. Ai muốn nói chuyện hoặc muốn dùng điện thoại phải đi qua toa khác.

    1. Cái toa mình ngồi không phải là toa giữ im lặng. Toa thứ nhất và toa cuối cùng dành riêng cho người thích sự yên tĩnh. Tuy nhiên dù không phải là toa cần giữ im lặng, một người biết điều và tự trọng sẽ không cần phải điều binh khiển tướng trên xe lửa như thế. Tiếng ồn làm ô nhiễm không gian 🙂

Leave a comment