Tình già, p. 2

Tôi học bốn buổi cách trồng và săn sóc hoa lan. Thứ Bảy vừa qua là buổi học cuối cùng. Trong lớp có một cặp vợ chồng đến từ Pennsylvania. Nghe thì xa, nhưng thật ra Penn. là tiểu bang giáp ranh với New Jersey. Tiếng là kế một bên, nhưng ông chồng nói lái xe đi gần hai tiếng đồng hồ. Lớp học bắt đầu lúc 9 giờ sáng. Có mặt trước 20 phút để được thầy dạy lái xe đưa đến nhà kính trồng lan. Đi bộ đến nhà kính chừng 15 phút nhưng lái xe đi đường vòng lâu hơn. Có nhiều người Mỹ không muốn hoặc không thể đi bộ lâu.

Cả hai vợ chồng đều trạc tuổi hơn sáu mươi, khỏe mạnh. Họ ôn hòa, điềm tĩnh, và không ăn mặc diêm dúa hay tỏ vẻ giàu có. Ông chồng nói đi vì bà vợ muốn đi học trồng lan. Còn ông, không ghét trồng lan cũng không hẳn là thích, đi vì không muốn vợ lái xe đường xa một mình. Vào lớp ông cũng tỏ vẻ hứng thú, chăm chú vào lời thầy, thỉnh thoảng thắc mắc hợp lý chứ không làm ra vẻ hiểu biết ta đây, không cằn nhằn hay lơ đãng, hay tệ hơn nữa là ngủ gục.

Vợ chồng già, họ không có cái vẻ gắn bó (mùi) muồi mẫn, nhưng nội cái việc ông lái xe hai giờ đồng hồ chở vợ đi học trồng lan và ngồi trong lớp hơn hai giờ đồng hồ thì thấy ông quan tâm chăm sóc vợ. Họ dọn nhà hai lần trong vòng mấy tháng mấy cây lan vì thế không khỏe khoắn cho lắm. Chẳng nhớ thầy và các học trò bàn tán gì nhưng ông chồng trêu bà vợ: “Giá mà lúc ấy anh biết thì sẽ mang giò lan ra bỏ ngoài lạnh cho nó héo.” Nhưng ngay lập tức ông cười bảo rằng: “Không. Anh không bao giờ làm như vậy. Anh chỉ đùa thôi.” Bà vợ cười hiền lành: “Em cũng biết anh không làm thế bao giờ.” Nhìn cách ông chồng trêu vợ, mình biết họ yêu thương nhau. Tôi biết có vài ông chồng Việt trêu vợ bằng cách bêu xấu bà vợ. Chỉ nhìn cách trêu (một hình thức nặng lời trá hình), mình biết vợ chồng không hòa thuận với nhau. Có những mối ác cảm họ giữ trong lòng, chờ dịp xì ra.

Mấy hôm nay trời lạnh, buổi tối chừng bốn mươi lăm độ F. (khoảng 7 hay 8 độ C.), lá khô và hạt sồi bắt đầu rụng. Tôi quét sân, quét driveway, mỗi lần quét chừng nửa tiếng hay một giờ đồng hồ (ít ra là tôi thấy lâu như vậy). Có một ngày đang quét lá bà Robin, hàng xóm lái xe đi ngang, hẹn tôi đi ăn trưa. Đang cần có bạn tôi vui vẻ nhận lời. Hẹn nhau đi ngày thứ Sáu.

IMG_1638

IMG_1627

Robin chở tôi đến nhà hàng gần đó, cách chừng năm phút lái xe. Chồng bà, Steve, qua đời hồi tháng 12 năm ngoái. Bà nói: “Mới đó mà đã một năm.” Tôi nói: “Chắc bà nhớ ông lắm.” Bà nói: “Tôi nhớ ông ghê lắm.” Nhà hàng bà đưa tôi đến là nơi hai vợ chồng bà thường đến ăn, cứ vài ba tuần một lần. Steve là lính cảnh sát. Robin làm việc trong nhà hàng và khách sạn. Bà lãnh lương khá cao nên không thể nhận tiền hưu của Steve khi ông qua đời. Mỗi lần nhắc đến Steve, mắt bà long lanh, ngấn nước. Bà nói: “Tôi yêu ông ấy lắm. Ngày ông còn sống tôi không thế nào chịu được nếu mất ông. Nếu ông ấy mà hẹn hò đi chơi với người đàn bà nào khác thì tôi sẽ giết ông ấy. Tôi không chịu được. Tôi yêu ông, nhưng tôi sẽ giết ông.” Bà nói giết, một cách nói thôi, chứ người bà tôi không nghĩ sẽ giết người. Steve và Robin, rất đẹp đôi. Tính đến ngày Steve qua đời họ lấy nhau đã hơn bốn mươi năm.

Cái trêu nhẹ nhàng của ông học chung lớp trồng lan, và lời than nhớ chồng của bà Robin, làm tôi nhớ lại một chi tiết trong phim “Bridges of Madison County.” Khi biết chắc là không thể tiếp tục mối tình của hai người, Francesca tặng Robert Kincaid cái mặt dây chuyền hình thánh giá, món quà hộ mệnh của người cô hay dì tặng cho nàng lúc còn bé và nàng đeo suốt đời. Nàng mong món quà sẽ hộ mệnh cho chàng như đã hộ mệnh cho nàng. Robert cầm cái thánh giá có khắc tên Francesca đưa lên môi hôn. Một cử chỉ nhỏ nhặt nhưng tôi nhìn thấy sự trìu mến, quí trọng món quà nhỏ của Robert dành cho Francesca. Gần đất xa trời, tôi chưa có dịp nào nhìn thấy sự trìu mến, yêu dấu, trong những cử chỉ nhỏ nhặt của các đấng lang quân trong vòng bạn bè và người thân.

Người già, tình già, dù không còn bồng bột sôi nổi, nhưng nếu người ta thật sự còn yêu quí nhau, người ta có cách để bày tỏ bằng những cử chỉ nhỏ nhặt hay bằng những săn sóc tinh tế trong cuộc sống hằng ngày.

14 thoughts on “Tình già, p. 2”

  1. Mình rất ngưỡng mộ những đôi sống với nhau mấy chục năm và yêu nhau đằm thắm, họ thật may mắn, không như tình già của Phan Khôi, yêu nhau lắm nhưng không đến được, hoặc có những người mãi mãi vẫn cô đơn, ôi tình yêu hihi 😁

    Liked by 2 people

    1. Ai đó có câu thơ “Khi theo nhau, khi theo mãi tình yêu.” Chúng ta hạnh phúc đau khổ trong cái vòng lẩn quẩn. Người suốt đời tìm kiếm tình yêu. Người có tình yêu rồi lại chán. Và nhiều khi tình yêu đến không đúng lúc. Khổ thì thôi.

      Liked by 1 person

  2. Người Việt của mình ít bày tỏ ha chị Tám – Tạ ơn Trời Ông của mình rất rất dễ thương – nên mình cũng sống với chàng quá chừng năm – bây giờ đang sợ có một ngày không còn mỗi sáng có người pha cà phê cho uống nữa .

    Liked by 1 person

  3. Làm Mai nhớ đến phim Amour (Emmanuelle Riva và Jean-Louis Trintignant)
    Cuốn phim “to love and to cherish till death do us part” này là một loại tình già thật thảm.

    Liked by 1 person

    1. Hà đã xem phim này. Kết cục buồn thảm quá. Cũng tương tự như phim này là phim “The Leisure Seeker.” Là người xem, mình thấy buồn, nhưng với nhân vật, kết thúc kiểu đó cũng là một cách giải thoát.

      Like

  4. Chỗ em ở có một đôi, nhìn ôb em đoán họ đã vào tuổi 80. Chủ nhật nào ông cũng chở bà đi Lễ nhà thờ, mùa mưa ông lấy xe đến tận bậc cấp cửa hông, đón bà bằng cây dù rồi mới từ tốn đội và cài giây mũ bảo hiểm cho bà. Lên xe ông choàng qua bà ngồi sau bằng tà áo mưa rộng, cái dù ông cài cẩn thận bên hông xe… Nhiều tháng liền như vậy, em thầm cầu chúc cho ôb luôn mạnh khỏe! Hôm qua em có đọc một stt của cô bạn làm bác sĩ phòng mạch ở Phú Yên. Cô ấy kể về một cặp vợ chồng trẻ, cô vợ bị thai ngoài tử cung, vào phòng khám rất lâu mà anh chồng vẫn điềm nhiên ngồi nghịch điện thoại. Khi cô vợ ra ngoài anh ta hỏi một câu: Sao lâu vậy, rồi cắp đít đi nhanh ra lấy xe. Không lần nhìn vợ mình đang xanh tái…. Trẻ họ yêu nhau như thế đó. Cái tựa stt của cô bs khiến em buồn, có lẽ, nhân văn và nhân bản bây giờ đã khác xưa.

    Liked by 1 person

    1. Có lẽ ở đâu đó vẫn có những lứa đôi trẻ yêu nhau đằm thắm nhưng mình không có cơ hội gặp họ. 🙂 Người Mỹ làm thống kê là có 50 phần trăm những người kết hôn sẽ ly dị. Điều đó có nghĩa là nếu mình gặp một cặp rã đám thì nơi đâu đó, mình không gặp, có một cặp vẫn còn kết hôn (yêu hay không thì không biết).

      Liked by 2 people

Leave a Reply

Please log in using one of these methods to post your comment:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s