
Tôi dự tính mỗi ngày đăng một tấm ảnh mùa thu từ bây giờ cho đến khi lá rụng hết, có lẽ là cuối tháng.
Những người mới học nhiếp ảnh thường được nhắc nhở là nên để điểm nổi bật nhất của tấm ảnh ở vị trí một phần ba của tấm ảnh. Nguyên tắc một phần ba này gọi là rule of thirds. Tôi chụp tấm ảnh cây phong vừa chín tới này rồi không biết làm sao mà đặt nó vào vị trí một phần ba. Nó to lớn quá, tương vào ảnh nó tràn ngập cả khung hình, tuy nhiên khi nhìn ảnh sẽ không biết nó lớn hay bé cỡ nào. May sao có một người đi trờ tới.
Tôi thích cây phong này, vì nó làm tôi tưởng tượng đến một cây kẹo khổng lồ có màu đỏ, cam, và vàng.
Sáng hôm qua, tôi vào công ty cũ để nhận cái ngân phiếu. Đó là tiền của số ngày nghỉ vacation tôi chưa dùng hết. Bà thư ký không chịu gửi thư, mà cũng không chịu cho thẳng vào ngân hàng như công ty đã làm hằng bao nhiêu năm. Có lẽ bà muốn đày tôi phải vác bị xách gậy vào công ty lần nữa để đi ăn mày. Bà bảo rằng số tiền lớn quá bà sợ lạc mất. Mở cái ngân phiếu thấy đóng thuế tiền này tiền kia đủ thứ, tôi chỉ còn nhận được khoảng bốn mươi phần trăm của cái ngân phiếu.
Gặp lúc có nắng, trời lại ấm, hôm qua nhiệt độ lên đến 67 độ F (19 độ C.), chẳng bù ngày bạn tôi đến chơi mưa dầm lạnh lẽo chỉ có 47 độ F. (8 độ C.) tôi lấy xe điện ngầm đến Branch Brook Park. Đúng là cái hạnh phúc của người về hưu. Lúc còn đi làm, khó mà tìm được cơ hội đi chụp ảnh lá mùa thu. Chúng ta vẫn thường đọc trên mạng những người về hưu cô quạnh vì con cái lớn hết rồi dọn ra khỏi nhà đi xa. Lâu dài thì chắc mình sẽ thấy quạnh quẽ cô đơn, nhưng bây giờ thì như một bạn đã nói, không phải luôn luôn vội vã về nhà để kịp nấu cơm chiều. Và nếu không lười thì cứ xách bị gậy ra đường mang theo máy ảnh đi săn ảnh.
Viết đến đây thấy còn trống chỗ nên mời bạn đọc thêm một đoạn thơ, tôi chép lại lúc xem phim Autumn in New York
Oh world that I could not hold you
close enough
thy winds,
thy wide gray skies!
thy mists that roll and rise!
Ồ thiên nhiên tôi đã không thể giữ người
kề cận bên tôi
gió lộng
bầu trời xám
sương mù giăng phủ
Bài thơ God’s World của Edna St. Vincent Millay
The stars are as soft as flowers
and as near
the hills are webs of shadow
slowly spun
Sao trời mềm mại như hoa
vô cùng gần gũi
đồi núi là mạng lưới bóng tối
từ từ giăng
Bài Midnight – Thơ của Dorothy Parker
Chúc mừng chị Tám được nghỉ ngơi, thong dong..Xin cứ an hưởng cảm giác mới..
Thân chúc
LikeLiked by 1 person
Cám ơn anh.
LikeLike
Chuc Co suc khoe va an huong niem vui moi..
LikeLiked by 1 person
Cám ơn cháu.
LikeLike
Đỏ mê mẩn.
LikeLiked by 1 person
Em cũng ở Ohio?
LikeLike
con thấy nó giống chùm pháo hoa đó cô, kiểu bên trong thì nhạt rồi bung ra ngoài. cám ơn cô chụp cái cây, con mới có dịp ngắm hihi.
LikeLiked by 1 person
Óc tưởng tượng phong phú 🙂
LikeLike
Happy retirement, chị ơi ❤️😍
LikeLiked by 1 person
Cám ơn em.
LikeLiked by 1 person
❤️
LikeLike
Đống thuế nhiều quá! Mở cái ngân phiếu thấy đóng thuế tiền này tiền kia đủ thứ, tôi chỉ còn nhận được khoảng bốn mươi phần trăm của cái ngân phiếu. Chúc Mừng Chị Được Nghĩ Hưu.
Chụp hình cây Phong đúng lúc đẹp. Thích.
LikeLiked by 1 person
Cám ơn anh.
LikeLike
trời ơi, thuế kiểu gì mà nhận đc lại đc có 40% 😦 tiền đi đâu vậy trời.
LikeLiked by 1 person
Thuế liên bang, thuế tiểu bang, tiền bảo hiểm sức khỏe hơn năm trăm USD mỗi tháng, đủ thứ tiền cháu ơi.
LikeLike
😦 cháu thấy mấy chính sách cắt giảm thuế của Trump khá có lợi cho tầng lớp trung lưu, ko biết thực hư như nào. Mấy người ăn ko ngồi rồi, xong cuối tháng nhận trợ cấp từ tiền thuế của ng khác, quả thực đáng trách.
LikeLiked by 1 person
Cô chẳng biết giảm thuế bao nhiêu thì đủ, một năm vài trăm hay vài ngàn chẳng thấm vào đâu. Với những người lợi tức thật cao, một phần trăm của họ cũng là một món tiền khá lớn.
Thật ra không dễ gì ăn không ngồi rồi mà nhận được tiền trợ cấp đâu cháu. Cô thấy những người lãnh tiền trợ cấp cũng chẳng đủ đâu vào đâu. Họ sống cầm hơi vậy thôi.
LikeLike