Thư tình

Này người yêu dấu,
Người có biết tôi yêu người đến chừng nào?
Tôi vấp váp?
Tôi lao đao – mất thăng bằng, trầy đầu gối, xước trái tim?
Tôi biết mình yêu khi tôi gặp mặt người.
Tôi biết khi nào tôi nhớ quá, muốn gặp người.
Tôi bốc cháy.
Không một bắp thịt nào trong tôi chuyển động
Lá trên cây không lao xao bởi bất cứ cơn gió nào
Không khí ngưng đọng lại.
Tôi ngã vào vòng tay tình ái dù không bước một bước nào
Người là sự chọn lựa sai lầm và tôi biết thế, nhưng tôi không còn quan tâm đến suy nghĩ của tôi
ngoại trừ khi, ý nghĩ ấy là về người.
Khi tôi ở gần bên người, tôi cảm thấy như thể tóc người cọ vào má tôi.
Tôi nhìn lảng ra xa, tránh nhìn người, rồi tôi quay nhìn lại.
Khi tôi cột dây giày, khi tôi bóc vỏ cam, khi tôi lái xe, khi tôi đậu xe, khi tôi đi ngủ hằng đêm không có người, tôi vẫn giữ cho,

Tôi là của riêng người.

Lá thư tình này, không phải của tôi. Xin đính chính cho rõ ràng. Đây là lá thư trong cuốn phim “Lá Thư Tình – The Love Letter” (1999) của đạo diễn Peter Chan, tôi chỉ trích trong phim và dịch lại.

Lá thư này là nguyên nhân gây ra bao nhiêu sự hiểu lầm ở trong một thành phố nhỏ, ở một nơi ai cũng quen nhau, vùng ven biển New England. Và vì hiểu lầm, người ta trở nên yêu nhau, có mối tình đúng đắn, có mối tình sai lầm. Phim dựa vào quyển truyện của Cathleen Schine.

Lá thư, được Helen, cô chủ hàng sách, tìm thấy bị kẹt ở giữa hai tấm nệm ghế sô pha. Không bì thư, không người gửi, không người nhận. Vì lá thư ở trong tiệm sách của cô, cô nghĩ là thư ấy viết cho mình. Cô đi tìm chủ nhân, một vài người cô đoán có thể là người viết lá thư ấy. Johnny, cậu học sinh hai mươi tuổi giúp việc trong tiệm sách tình cờ đọc lá thư, tưởng là của Helen viết cho cậu, nên cậu đem lòng yêu Helen. Janet, bạn của Helen cũng là nhân viên trong tiệm sách, tình cờ đọc lá thư tưởng là của George, anh lính chữa lửa, viết cho Janet. Một nhân viên cảnh sát đọc lá thư, chép lại tặng người yêu. Helen, George, và Johnny tạo thành mối tình tay ba. Cứ thế mà người xem bị lôi vào cuốn phim nhẹ nhàng, nhiều chỗ đầy hài hước.

Trong quyển “Tuyết – Snow” của Orhan Pamuk, Ka nhân vật trong truyện trở về thành phố Kar (có nghĩa là tuyết), gặp lại người yêu cũ. Đã lâu chàng không thể làm thơ, nhưng tức cảnh sinh tình, nơi đây chàng làm được bài thơ xuất thần, một tác phẩm để đời, chàng biết thế. Thế nhưng từ đầu đến cuối truyện, người đọc cứ phải dõi tìm, mà không bao giờ được đọc bài thơ.

Trong phim này, bạn được đọc ngay một lá thư tình, và đi tìm người viết cũng như người nhận trong suốt chiều dài của phim. Tôi luôn yêu mến những câu chuyện về tình yêu xảy ra ở một thành phố ven biển. Nó có cái thân mật của người tỉnh lẻ, và cái duyên dáng của phố biển. Trong mùa hè có những mối tình ngắn ngủi, và những mối tình lâu dài âm ỉ chỉ chờ dịp là cháy rực trở lại.

Nhiều khi trong một tác phẩm, bạn nghe nhắc đến một bài thơ, một cuốn sách được sáng tác bởi nhân vật, nhưng không bao giờ được đọc hay tìm thấy chúng ngay trong tác phẩm bạn đang đọc đang xem. Thêm một thí dụ nữa, là các quyển truyện của nhân vật Richard trong quyển “Nửa Mặt Trời Vàng – Half of a Yellow Sun” của Adichie. Mỗi lần như thế tôi có chút bực bội, vì thế tôi chép lại bài thơ tình trong cuốn phim để bạn đọc. Một lá thư tình hay đến độ người đọc có thể đem lòng yêu mến người viết khi tưởng lầm là lá thư đó viết cho mình.

Cẩn thận đừng đạo văn đem chép tặng người yêu nhen. Đối tượng mà biết thì rất có thể bạn sẽ bị từ chối tình yêu. Đừng trách tôi không cảnh báo nhé.

Dearest,
Do you know how much in love with you I am?
Did I trip?
Did I stumble – lose my balance, graze my knee, graze my heart?
I know I’m in love when I see you.
I know when I long to see you,
I’m on fire.
Not a muscle has moved.
Leaves hang unruffled by any breeze.
The air is still.
I have fallen in love without taking a step.
You are all wrong for me and I know it, but I can no longer care for my thoughts unless they are thoughts of you.
When I am close to you, I feel your hair brush my cheek when it does not.
I look away from you sometimes, then I look back.
When I tie my shoes, when I peel an orange, when I drive my car, when I lie my car, when i lie down each night without you, I remain,

Yours.

10 thoughts on “Thư tình”

  1. ”…Nó có cái thân mật của người tỉnh lẻ, và cái duyên dáng của thành phố biển”. Chị Hà ơi, câu này thật khó viết mà chị viết dễ như không. Đọc vừa giật mình vừa rất thú. Cảm ơn chị rất nhiều ! Chúc chị vui !

    Liked by 3 people

    1. Cám ơn Tuấn. Người tập tành viết văn được nhà văn khen thì thật là vui mừng. Còn gì hơn. Nó làm tôi vui như uống ly trà buổi sáng.

      Like

Leave a Reply

Please log in using one of these methods to post your comment:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s