Ngày yêu – muộn

Bài này, dự định viết và đăng trong ngày dành cho tình yêu hay tình nhân.  Nhưng tôi bận chuyện linh tinh.  Đến chừng có thể quay trở lại với nó thì đã muộn.  Chẳng hề gì, muộn còn hơn không.  Đây là bài thơ của Emily Dickinson.  Tôi thú thật, tôi dịch nhưng không hiểu Bà muốn nói gì, ám chỉ gì.  Him, tôi dịch là chàng, nhưng có thể chàng ở đây không phải là người, mà là mặt trời, hay ngọn đèn, hay bếp lửa, một cái gì đó vừa có ánh sáng vừa có hơi ấm.  Liệu chàng, con người, có ánh sáng hay không?  Một thứ ánh sáng tỏa ra như hào quang huyền diệu của Cupid chìm trong mắt nàng Psyche?  Không biết chừng, chàng đây là Thiên Chúa.

Heart! We will forget him!
You and I – tonight!
You may forget the warmth he gave –
I will forget the light!

Trái tim! Chúng ta sẽ quên chàng!
Mi và ta – đêm nay!
Mi có thể quên đi hơi ấm của chàng
Còn ta sẽ quên đi ánh sáng!

When you have done, pray tell me
That I may straight begin!
Haste! Lest while you’re lagging
I remember him!

Sau khi mi xong rồi, hãy bảo ta
Để ta có thể bắt đầu ngay lập tức
Nhanh lên!  Hãy để.  Trong khi mi chần chừ
Ta nhớ chàng.

Tôi tự hỏi, những nhà thơ tôi mới bắt đầu đọc chăm chỉ sau này, họ nghĩ gì, nói gì về tình yêu.  Đọc bài thơ của Emily Dickinson xong (trích trong quyển Six American Poets”, tôi với lấy quyển thơ “On Love and Barley Haiku” của Basho.  Đọc hơn nửa quyển thơ chẳng thấy tình yêu đâu chỉ thấy mùa màng, mưa gió, trăng, âm thanh, . . .  A, đây rồi, bài thơ có một chữ nói về tình yêu.

Girl cat, so
thin on love
and barley

Mèo cái, rất
gầy vì yêu đương
và lúa mạch

Hơ hơ, bé cái nhầm.  Tưởng thiền sư có thể đưa ra vài công án về tình yêu té ra ông nói về một con mèo cái đến mùa thức khuya tìm tình lại chẳng có gì ăn ngoài lúa mạch nên gầy.  Thế thì mời bạn đọc một bài thơ khác của nhà thơ trữ tình Kahil Gibran trong quyển “Tears and Laughter.”

What Death takes away
No man can restore;
What Heaven has blessed
No man can punish;
What Love has joined
No man can divide;
What Eternity has willed
No man can alter

Cái Tử Thần lấy đi
Loài người không thể làm sống lại;
Điều mà Thiên Đàng đã ban phúc
Nhân loại không thể trừng phạt;
Cái mà Tình Yêu đã nối liền
Không ai có thể chia lìa;
Điều Vĩnh Cữu đã sắp đặt
Không ai có thể đổi thay.

Dẫn đến bài thơ này là một câu chuyện tình buồn, hẹn hôm khác sẽ kể tiếp.  Không thể ngờ về hưu rồi tôi lại thiếu thì giờ để đọc và để viết.  Thời gian của tôi, không bao giờ là của riêng tôi.

2 thoughts on “Ngày yêu – muộn”

Leave a Reply to Bà Tám Cancel reply

Please log in using one of these methods to post your comment:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s