Một đêm ở phố cổ

Cầu Thê Húc

Thời gian tôi ở Hà Nội không lâu và cũng không liên tục. Buổi sáng thức sớm đi tìm mua thức ăn sáng. Lên xe đi theo tour đến một nơi nào đó. Trở về lúc chiều tối, ra phố tìm thức ăn, về ngủ mai lại lên đường. Có một ngày ông Tám dắt tôi đi loanh quanh Hà Nội, vòng quanh Hồ Hoàn Kiếm. Cầu Thê Húc, chữ Thê bỗng làm tôi nhớ đến chữ thệ. Chữ Thệ lại khiến tôi nhớ đến hai câu thơ trong Chinh Phụ Ngâm.
Cầu thệ thủy ngồi trơ cổ độ
Bến thu phong đứng rũ tà hu
y

Gốc cây gạo

Tôi tưởng, trong tôi không có một trí nhớ nào về Hà Nội, vì thế tôi e rằng mình không thể so sánh một Hà Nội tôi gặp lần này với Hà Nội của Thạch Lam, hay của Dũng với Loan trong Đoạn Tuyệt của Nhất Linh, hay Hà Nội của Mai Thảo và Thanh Tâm Tuyền. Tôi chỉ biết một Hà Nội trong vài bài hát. Hà Nội ơi, dáng huyền tha thướt đê mê, tóc thề thả gió lê thê. Hay Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa. Nhưng không hẳn thế. Thật ra tôi đến Hà Nội lần này là lần thứ hai, vào một ngày tháng Ba. Sau hai tuần nắng lửa ở Quảng Nam ngày nào cũng 35 hay 37 độ C, Hà Nội chỉ 21 hay 22 độ C thật mát mẻ dễ chịu. Buổi sáng thường có cơn mưa nhỏ đủ để ướt mặt đất, rồi tạnh. Tôi nhớ Hà Nội nhiều nhất qua câu thơ. Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm.

Tôi đến Hà Nội lần thứ nhất vào năm 2005. Bây giờ Hà Nội khác ngày xưa khá nhiều. Tân tiến sang trọng hơn. Nơi trình diễn múa rối nước là một ngôi nhà xây mấy tầng cao nghệu. Ngày ấy tôi ngồi xe cyclo đi vòng quanh phố cổ trong cơn mưa rào. Đi ngang Hồ Tây lần này, tôi nhớ lần trước anh hướng dẫn viên trẻ tuổi tên Trường dẫn chúng tôi đi bộ trên con đường bảo rằng: Đường Cổ Ngư xưa chầm chậm bước ta về.

Vừa chập choạng tối người ta trải chiếu dọc theo hai bên vỉa hè. Các cô cậu trẻ tuổi đang nhậu mực nướng.

Tôi rất ngạc nhiên khi thấy người ta trải chiếu dọc theo hai bên vỉa hè. Lúc mới đi ra phố ăn tối thấy chiếu trải trống trơn. Ăn tối xong về thấy các cô cậu ngồi đầy trên chiếu. Rồi tôi cũng tìm hiểu được. À thì ra ở đây có chỗ nướng mực khô bằng than. Xong rồi người ta lấy búa đập cho miếng mực thật mềm, tơi ra. Ở Sài Gòn vào đầu thập niên 70, dọc theo bến sông Bạch Đằng có những xe bán mực nướng, lạc rang, mía hấp. Thường thường, các ông (thường là người Tàu) bán mực nướng này có cái máy cán mực khô cho mềm ra. Ở những hẻm nhỏ nghèo hơn thì người ta mới dùng búa đập mực khô cho mềm.

Dạo phố cổ ban đêm.
Một hàng thủ công mỹ nghệ ở cạnh hồ Hoàn Kiếm
Ai nhậu mực nướng đê.
Sắc màu Hà Nội
Màu tường vàng đặc sắc.
Đang nhắm cửa hàng mặt nạ thì cậu này chạy xe ngang. May thật. Chỗ này tôi đi mắt nhắm mắt mở thế nào mà vấp ngã đập ngực xuống đường, đau đi không nổi. Ông Tám hăng hái đi phía trước không biết.
“Nhớ hàng Bạc, nhớ qua hàng Đào, nhớ cơn mưa phùn đội mưa mà đi….”
Phòng triển lãm tranh, tranh cổ động tuyên truyền thời xưa cũ.
Cà cherries? Hỏi ông Tám quả gì thế ông bảo không biết có lẽ là quả cà. Té ra không phải, có bạn mách giúp đây là quả nhót chua lắm lắm. Có ai ngờ màu đỏ tươi như thế mà lại chua.
Cà phê đêm. Hà Nội lúc nào cũng có xe chạy vào bức ảnh của tôi.
Tháp Rùa ở hồ Gươm

19 thoughts on “Một đêm ở phố cổ”

    1. Thương chị. Hè phố Hà Nội lởm chởm lắm chị ơi, đi cứ phải nhìn xuống chân ấy. Em ra HN tháng 8 năm 2017 cũng vấp suýt té mấy lần, may nhờ có đôi giày running bám chắc vào chân nên gượng lại được.

      1. Cám ơn em. Quả đúng là đường phố, nhất là mặt lề ở phố Cổ nó cao thấp không đều nhau. Hôm ấy đau lắm, mà có cô bé ngồi trên xe máy nhìn thấy mình ngã lại bụm miệng cười, thật càng đau hơn.

        1. Chị đừng buồn. Cái hồn Hà Nội giờ cũng phiêu diêu chốn khác rồi chị ơi. Hà Nội giờ chỉ có vỏ ngoài phồn vinh giả tạo thôi. Cuộc sống bên trong mỗi gia đình nơi phố cổ cũng bi kịch lắm.

          1. Đây, lại thêm một người Hà Nội mà chị muốn được nghe chuyện Hà Nội. Có lẽ ở đâu cũng thế, đều có bi kịch trong mỗi gia đình, hay mỗi cá nhân. Mong lần khác được nghe chuyện Hà Nội từ người Hà Nội em nhé.

            1. Em người Saigon chị ah. Em đến Hà Nội cũng như một du khách mà thôi. Chuyện gia đình trong các phố cổ Hà Nội chị có thể đọc trên mạng nhiều lắm. Hầu hết người Hà Nội gốc cũng như người Saigon gốc giờ đã di tản ra nước ngoài rồi.

  1. Em ơi
    Hà Nội phố
    Ta còn em mùi hoàng lan
    Ta còn em mùi hoa sữa
    Con đường vắng rì rào cơn mưa nhỏ
    Ai đó chờ ai tóc xõa vai mềm

    Ta còn em hàng phố cũ rêu phong
    Và từng mái ngói xô nghiêng
    Nao nao kỷ niệm
    Chiều Hồ Tây lao xao hoài con sóng
    Chợt hoàng hôn về tự bao giờ …

  2. Ở Hà Nội mà xem ảnh và đọc lời cô viết về Hà Nội cũng thấy nhớ nhung chút gì đó lạ lùng. Cảm ơn cô nhiều ạ! Đoạn cô bảo vấp ngã mà ông Tám không biết, cháu tưởng tượng ra cũng thấy đau đau.

    1. Là cháu Winlinh cmt cô nhé! Mở link qua fb nên lúc cmt nó không hiện nick name wordpress cô à!

  3. quả nhót, bình thường phải mài cái sần sần của nó ra quần cho rơi hết ra, rồi chấm muối, ăn ngon tuyệt cô ạ. Cơ mà có quả ăn cũng ngọt.

  4. 😀 thèm nhót quá. Mấy năm rồi chưa đc ăn
    Hà Nội giờ sôi động hơn nhiều cô nhỉ. Mọi thứ nhanh hơn nhưng cũng nhiều góc khuất hơn

Leave a comment