Quay lại nhìn Mai Châu

Thích chụp ảnh có cái lợi là sau khi đi ngang một vùng đất nào đó, xem lại những tấm ảnh bạn chụp sẽ giống như quay lại ngắm chốn ấy thêm một lần nữa. Đây là căn hộ tôi ở lúc đến chơi ở Mai Châu (mãi hồi tháng Ba cơ). Cái thích được ở trong một ngôi nhà đẹp của tôi thật là trẻ con. Hai cô con gái của tôi lần đầu tiên được ở trong một khách sạn đẹp đã không chịu ra về. Bảo rằng ở đây đẹp quá, nhà mình không đẹp nên không muốn về. Lúc đi chơi Tam Cốc thấy mấy căn bungalow đẹp tôi đã thầm ước, ước gì mình ở đó một đêm.

Hai người mặc áo đỏ là hướng dẫn viên. Cậu trẻ người gầy hơn là phụ tá cho cậu kia. Điều đáng mừng là đội ngũ hướng dẫn viên đưa người ngoại quốc đi thăm các vùng quê ngoài Bắc đều có công lực nói tiếng Anh rất thâm hậu. Các cậu này nói tiếng Anh giỏi hơn cậu hướng dẫn viên đưa tôi và ông Tám đi Siem Reap và Pnom Penh. Cậu phụ tá nói tiếng Anh giọng chuẩn như người sinh ra lớn lên ở Anh, Mỹ. Cậu hướng dẫn viên chính mua cái mũ kiểu của người H’Mong sau khi thấy ông Tám đội mà không mắc cỡ 🙂 Cô gái đội mũ xanh lá cây người Đức, đi vòng quanh thế giới một mình rất nhiều nơi và nhiều năm. Đi từ khi cô mới mười ba tuổi. Cô kể những chuyến du lịch một mình của cô thật là thú vị và cũng khá nhiều bất trắc. Cậu người Mỹ và cô gái Canada này quen nhau ở Nhật. Người Nhật khoảng hai thập niên gần đây thuê người dạy tiếng Anh cho dân Nhật rất nhiều. Những người nói tiếng Anh ở các nước, đặc biệt là người Á châu, thường được tuyển chọn vào chương trình dạy tiếng Anh ở Nhật. Cậu Mỹ và cô Canada gặp nhau ở Nhật và cùng rủ nhau đi du lịch ở VN. Cả hai đều thích du lịch thế giới, dùng Nhật làm điểm trung tâm, điểm gốc và từ đó đi các nước Á châu. Ngày đầu thấy cả hai còn ngại ngần, nhưng sang ngày thứ hai thì có vẻ như là đôi uyên ương.

Cậu mặc áo đỏ đội nón kiểu baseball là hướng dẫn viên người địa phương. Đây là vùng có đa số là người Thái trắng. Cậu chưa đầy ba mươi và đã có hai hay ba con.

Người ta thường đốt nhánh cây vụn trong rừng, một là dọn rác, hai là dùng tro để làm phân bón. Sáng sớm ở đây, khói bếp lẫn vào chung với sương sớm đi đâu cũng thấy bầu trời ngà ngà đục, mà nhớ câu hát khói lam chiều lên chơi vơi. Không phải khói chiều, nhưng cứ nhớ quàng xiên như thế. Người ta bảo rằng ngày còn chiến tranh người ta thường nấu cơm vào buổi sáng sớm hay chiều tối để không bị phát giác và đánh bom.

Leo tuốt lên núi cao rồi nhìn xuống thung lũng nơi có con sông lượn lờ quanh làng, “làng tôi có cây đa cao ngất từng xanh, có sông sâu lờ lững vờn quanh, êm xuôi về Nam.” Nhìn kỹ bạn sẽ thấy có người làm ruộng mặc cái áo màu hồng, nhỏ như cái chấm hồng giữa vạt màu xanh.

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh.

Một thửa ruộng bậc thang.

Ruộng ai thì nấy đắp bờ.

Duyên ai nấy gặp đừng chờ uổng công

Dẫn nước về làng.

Đầu lâu và sừng trâu.

Gùi rau rừng.

Một người phụ nữ đang làm ruộng có nụ cười tươi tắn. Nàng rất dạn dĩ hoạt bát. Thấy tôi chụp ảnh nàng nói ở đây chỉ toàn núi rừng và ruộng, xấu lắm có gì đâu mà chụp ảnh. Nói đùa với cánh đàn ông thôi thì ở lại đây giúp chúng tôi làm ruộng làm vườn. Hỏi tôi là gì của ông Tám tôi nói là chị, nàng tin ngay. Bảo rằng chị em giống nhau đấy.

Mấy cái ống điếu rất đẹp. Cậu Mỹ mua một cái túi xách to bằng vải thổ cẩm, và hai cái ống điếu này, một để chưng trong nhà, một để tặng. Bảo rằng để chưng trong nhà là dễ bắt chuyện với khách đến chơi, và cậu thỉnh thoảng cũng hút thuốc lào một điếu.

Bà cụ ăn trầu, răng đen nhánh. Nhà bà có cái gác ở trên. Bên dưới là chỗ dệt và bán hàng. Bên trên để ngủ và nấu ăn.

Bên trên gác, chỗ nấu ăn và phòng ngủ.

Quả dứa rừng

14 thoughts on “Quay lại nhìn Mai Châu”

  1. Hà đi nhiều nơi trong một chuyến giỏi thật. Mai thì ra Tây Bắc thì mỗi nơi one year at a time.
    Lâu nay không thấy Hà nên nhớ đọc bài của Hà lắm.

    Khói lam chiều lên chơi vơi
    Khói lam chiều vương nơi nơi
    Khói lam chiều gieo đơn côi
    Đưa người tha phương vào trong lãng quên

    1. Hà đi đến ba tuần ở miền Bắc. Mỗi vùng đi ba bốn town hay thành phố nhỏ, ở lại một hay hai đêm. Chụp ảnh loạn xà ngầu nên tưởng nhiều nơi chứ thật ra không nhiều.

      Lúc sau này Hà thấy khô cạn cảm hứng viết. Lười không muốn viết những chủ đề khó viết. Hà cũng giống Mai, có một số bạn viết blog quen lâu mà không thấy viết Hà nhớ. Thật tình mà nói nhiều khi thích trò chuyện comment qua lại với bạn viết blog nhiều hơn trò chuyện với người gặp mặt bên ngoài, hàng xóm hay bạn đồng nghiệp hồi còn đi làm là thí dụ.

        1. Không hẳn là thế. Mình đọc họ nhiều, biết được sở thích, cách suy nghĩ, biết hợp chuyện hay không. Có khoảng cách nên người ta “nói” có suy nghĩ, có chọn lọc, không suồng sã. Vả lại người ta thường nói, xa thương, gần thường. Khi ở gần nhau quá, người ta dễ insult người khác một cách vô tư vô ý.

  2. Chào cô, con cũng đi Mai Châu hồi tháng 3, năm 2018. Ở trong một homestay ở bản Lác. Phòng tập thể có rất nhiều nệm, nhưng bữa đó đầu tuần, có mình con “bao” nguyên căn nhà. Phòng ở trên gác của ngôi nhà sàn, có cái cửa sổ nhìn ra ruộng. Ngồi bên cửa sổ, bên trong tối, bên ngoài sáng, tưởng tượng mình là nhân vật Mị trong “Vợ chồng A Phủ”.

    Cá nhân con thì thích Mai Châu, dù quê con (Bình Định) xung quanh cũng đầy cảnh ruộng đồng. Có lẽ con đi Mai Châu vào lúc vắng du khách, nên cảm nhận được vẻ bình yên không xô bồ. Chẳng biết lúc đông khách thì thế nào.

    1. Cô muốn trở lại vào mùa lúa chín, chắc là cái đẹp khác. Mai Châu gần Hà Nội, không qua nhiều đèo dốc nên cũng dễ đến. Thấy cháu đi nhiều nơi quá, vừa ham đi vừa phục cháu.

      1. Đi nhiều nơi nhưng VN thì chưa đi được mấy cô ơi 🙂 Cháu cũng nghĩ mùa lúa chín chắc cảnh còn đẹp nữa, ruộng lúa thành màu vàng hết.

  3. Chị Tám có chuyến travel về VN thích ghê. Căn bungalow chị chụp trông thật thích mắt. Cảnh quê miền Bắc yên bình. Chị đến vào tháng 3 nên thời tiết còn mát chị ha. Em có về VN cách đây mười mấy năm cũng dịp tháng 3. Hà Nội bị gió nồm hay gió gì mà ở trong hotel sàn nhà và tường cứ ẩm ướt nước , lúc đó mới nhớ Mẹ em kể chuyện ngày xưa không phải vì mưa dột gì cả nhưng vào tháng đó thì sàn nhà, tường cứ chảy nước ra.Mà em về thì thấy vẫn nóng toàn mặc áo ngắn, áo 2 dây. Người HN thì áo len, áo dài tay… Họ kêu lạnh còn trêu em là ” Việt kiều có khác,sức sống mãnh liệt” nữa chứ. Khi vào sài Gòn thì nắng nóng làm em phát ngốt& ho suốt cho đến khi về stop by Korea 1 ngày thì mới hết. 🙂

    1. HN khí hậu ẩm ướt, bởi vậy nên tường nhà. chùa đền, thường hay bị rêu phong phủ đầy. Cuối tháng Ba trời mát mẻ, sáng sớm chị chỉ cần mặc cái áo sơ mi dài tay là đủ, trưa xắn lên, hay chỉ mặc T-shirt. SG thì nóng quanh năm, chỉ có lúc mình quen thì chịu nổi cái nóng. Người nào ở xa về, cơ thể thiếu phòng bị, thường hay bị nhiễm bệnh. Có khi người mình khỏe cái này (như chịu được lạnh) thì yếu cái khác (như dễ bị bệnh). Đi vài lần là quen. Không biết chừng khi quen khí hậu HN, nhất là mùa thu thì dễ có cảm xúc để viết một bài hát trữ tình đó nha.

  4. Cháu cũng mong Mai Châu mãi yên ả, du khách có đến cũng khẽ khàng thôi để nơi đây mãi lãng đãng thơ mộng. Cháu cũng nghĩ như cô rằng việc chụp ảnh rất tuyệt và xem lại ảnh như ta được trở lại nơi đó lần nữa. Trí nhớ mơ hồ, ảnh sẽ giúp ta nhấn cho rõ nét và sống chân thực với kỷ niệm hơn.

Leave a comment