Chuẩn bị đi chơi xa tôi tìm người giúp cho mấy con mèo hoang ăn. Nora thì sẽ mang sang nhà cô em của ông Tám gửi nhờ mấy người cháu chăm sóc. Nora với các cháu đã quen nhau và mến nhau. Trước kia chú em rể mỗi ngày sang cho mèo ăn. Lần này chú ấy bị đau đầu gối không thể đi lại nhiều nhất là vào nhà tôi driveway (đường chạy vào nhà cất xe) con dốc rất cao. Lần đi Việt Nam ông Tám đặt cái máy cứ đến giờ là thả thức ăn ra, mỗi ngày máy thả thức ăn hai lần. Cách này chỉ dùng được một thời gian ngắn sau đó tụi racoon phá máy bứt tung hết dây điện. Ông Tám đã tìm nhiều cách bảo vệ cho máy đừng bị phá hư để đám thú hoang (kể cả racoon, ground hog) có thức ăn. Không thành công.
Tôi sang nhà hàng xóm, bên trái nếu đứng bên trong nhìn ra cửa, tìm P. Chúng tôi ở cạnh nhau đã bao nhiêu năm đây là lần thứ hai tôi vào nhà P. Lần đầu tôi thay mặt Ách Cơ, lúc ấy nhận giữ cậu bé J. một buổi cho vợ chồng P. đi đâu đó. Ách Cơ bận gì đó ở trường nên tôi trông chừng cho J. ăn trưa độ một giờ đồng hồ sau đó trả công việc lại cho Ách Cơ.
Nghe tiếng P. ở trong nhà nhưng mãi rất lâu nàng mới mở cửa. P. giải thích vì nàng đang bận học cho kỳ thi lấy bằng hành nghề. P. làm gì đó trong lĩnh vực Đông Y/ Thuốc Bắc/Thuốc Nam gì đó nàng giải thích tôi chỉ hiểu mù mờ. Tôi xin phép P. cho cậu con út của nàng giúp cho mấy con mèo hoang ăn, một thứ việc làm mùa hè cho những cậu bé chưa đến tuổi lái xe và chưa được phép làm việc nặng nhọc. Cậu bé J. ngày nào phải có người trông chừng cho ăn, giờ đã cao hơn tôi một cái đầu (và thêm một cái cổ nữa chứ). Tôi và J. bắt tay nhau. Hợp đồng làm việc là mỗi ngày cho mèo ăn một lần, thức ăn tôi đưa, tiền công là 50 đồng một tuần. Ông Tám bình luận, khơi khơi vậy thôi không có ý trách móc gì, tiền công và tiền thức ăn nuôi mấy con mèo hoang độ 60 đồng một tuần. So ra đó là một số tiền khá lớn ở VN. Một sự phí phạm chăng? Tôi không đành lòng để mấy con mèo hoang bị đói, và có thể chết. Biết làm sao đây? Mình đang ở Mỹ mà, phải chịu tốn kém của cuộc sống ở Mỹ thôi, đâu có thể so sánh với VN. Bảo vệ hay duy trì sự sống của thú vật hoang có là một lãng phí hay không? Tôi nghĩ là không, trong cái sức nhỏ bé của tôi, duy trì được sự sống của những con thú nhỏ bé là điều tôi muốn làm và có khả năng làm. Có thể đây là một việc làm vô ích, tốn kém mà không sinh lợi, nhưng tôi có cảm tình với lũ mèo hoang. Chúng luôn luôn dấy động trong tôi một thứ tình gì đó khó tả, nửa như thương hại, nửa như thương mến, một chút gì đó “hình như là tình yêu” (haha, nói cho có vẻ lâm ly một chút, sến súa một chút, bạn đừng cười, hình như biểu lộ tình cảm nào cũng có vẻ lâm ly sến súa, với loài mèo hoang thì càng tệ hơn).
Nora năm nay là 10 tuổi có thể 11 vì tôi không nhớ chắc nàng sinh năm 2008 hay 2009. Tính theo tuổi người thì nàng được 60 hay 64 tuổi. Bệ vệ, lười biếng và tính nàng khá lạnh nhạt. Lúc sau này nàng hay cắn tôi. Thỉnh thoảng lại cắn vào chân và tay tôi, cạp nhẹ nhẹ rồi thả ra, không hiểu là một cách bày tỏ cảm tình hay giận tôi chậm cho ăn. Nàng kén ăn thậm tệ, chỉ ăn thức ăn mềm có mùi cá hồi. Thỉnh thoảng đòi ăn một chút thức ăn của người, thịt gà hay thịt sườn ram, không ăn nhiều nhưng muốn thử.
Mèo Anh thì hơn một tuổi. Chàng sinh ra đâu từ tháng 4 năm 2018 lúc tôi vắng nhà, đi chơi ở Canada về lúc tháng Năm thì mẹ chàng đã tha từ nơi nào đó về sân nhà tôi. Năm đầu tiên của mèo được tính là 15 tuổi của người. Mèo Anh vẫn còn cái nét thiếu niên, mỗi lần tôi mở cửa sau là chàng lơn tơn chạy đến, người dong dỏng, nét mặt ngây thơ. Mỗi lần gặp Nora là nhanh nhẹn chạy đến cọ cái cổ của chàng vào cổ Nora. Một hai lần Nora để yên. Tôi yên lặng ngắm xem bọn mèo phản ứng ra sao. Nếu mèo Anh cứ tiếp tục xấn xổ thì Nora dùng tay (chân trước) tát nhẹ một cái, kiểu quơ tay đẩy ra hay vuốt đầu, chứ không tát và giương móng vuốt. Mèo Anh đối với ông Mun cũng như thế, thân thiện và kính nể. Bao giờ cũng bị ông Mun tranh ăn đuổi đi. Nếu mèo Anh “necking” (cọ cổ) ông Mun thì ông cũng lấy tay tát nhẹ, đẩy đi như Nora đã làm vậy.
Mèo Anh biết là sẽ được cho ăn riêng, thức ăn của Nora, nên cứ nấn ná, chờ ông Mun đi khỏi (và ông Tám không để ý 🙂 ) thì sẽ được ăn thêm. Buổi tối trước khi đi ngủ, hay sáng sớm mới thức dậy, mèo Anh cà rà gần cửa sổ nơi tôi ngồi đọc hay viết, kêu nghêu ngao gợi sự chú ý của tôi, dĩ nhiên chỉ đòi thức ăn ngon thôi.
Ông Mun nhận ra rằng thằng bé này được chiêu đãi đặc biệt, nên sáng sớm hoặc chiều tối, ông canh me gần đó, lẩn trong bóng tối tôi không nhìn thấy. Hễ thấy mèo Anh được cho ăn riêng và tôi đã vào nhà là ông đến đuổi mèo Anh đi. Rồi ông cũng kêu gào ầm ĩ nếu tôi không cho thức ăn ngon.



Ai bảo loài mèo không khôn ngoan. Chúng biết khống chế hay điều khiển một bà già đó chứ. Mấy con mèo, lúc ngồi xếp hàng trước cửa, mặt ngẩng lên nhìn vào ô cửa kính có vẻ như đang xin xỏ chờ đợi loài người cho ăn, luôn luôn làm tôi nhớ đến số phận của tôi cũng một thời chờ đợi xin xỏ sự cứu giúp của tha nhân. Năm 1963 nhà tôi ở Hãng Phân Vĩnh Hội bị cháy, má tôi và tôi từng xếp hàng chờ nhu yếu phẩm, chờ được phát thức ăn, quần áo cứu trợ. Năm 1980 tôi xếp hàng chờ lãnh nhu yếu phẩm thức ăn nước uống từ Ban Cao Ủy Tị Nạn ở Bidong Mã Lai. Có lẽ tôi thương bọn mèo hoang này cũng là tự thương mình một thời khốn khó, ngẫm ra thì mình có một thời chẳng hơn gì đám mèo hoang.
chưa có già đâu cô Tám ơi…
LikeLiked by 2 people
Câu kết đọc lên cảm thán lắm chị.
LikeLiked by 1 person