
Khoảng 8 giờ tối, tôi leo lên sô pha trùm cái mền vải quilt mở phim ra xem. Tôi đổi từ video sang truyền hình và đổi trở lại, không thấy hứng thú với cả phim và chương trình TV đài của Nhật phát sóng bằng tiếng Anh. Tự hỏi Nora đâu mất rồi. Thường thường cô nàng nửa chừng xuân này không bao giờ để tôi yên. Cứ đến giờ tôi xem TV là dù nàng ở đâu trong nhà cũng nhảy lên ghế và leo lên nằm chễm chệ trên bụng tôi. Đòi ăn một hai cái hạt nhỏ nếu không có ăn thì nằm đó lim dim.
Cửa sổ vẫn mở, hơi lạnh buổi tối mùa thu lùa vào nhà. Tôi có cảm giác bất an vì sự biến mất của Nora. Mười năm sống với tôi, làm bạn với tôi cả lúc ngủ cũng như lúc thức, chúng tôi biết thói quen của nhau đến không cần phải nói ra. Cứ chốc chốc tôi lại mở cửa sau, cửa trước, mở đèn sáng choang, gọi tên nàng, trông cho nàng về.
Hết phim. Tôi bồn chồn. Ông Tám xách đèn pin đi tìm. Chập sau tôi xách đèn pin đi tìm. Tôi mang giày đi lên trên đồi, chỗ Nora thường nấp hay ngồi rình thú nhỏ trên những gốc cây khô đã ngã trên mặt đất. Vẫn không thấy nàng. Lần cuối cùng tôi còn gặp Nora là lúc 5 giờ 30 tôi cho Nora ăn lúc chuẩn bị ăn cơm chiều. Nora ăn xong nhảy ra ngoài cửa sổ đi kiếm con mèo Anh. Lúc này một già một trẻ quyến luyến nhau thấy rõ.
Lo lắng. Tôi tự nhủ không biết phải chờ đến bao giờ. Nora không bao giờ đi xa hay đi lâu như thế. Có lẽ sáng mai phải in hình Nora ra giấy đi vòng quanh xóm hỏi có ai nhìn thấy cô bạn già của tôi không. Rồi phải đi dán truyền đơn – tờ rơi ở khắp nơi. Chúng tôi đã sục sạo mọi ngóc ngách dưới gầm giường gầm tủ, chung quanh nhà ra đến sân tới ngoài đường. Tôi mở cả cửa nhà kho (shed) để tìm dù biết là mình không có mở cửa và Nora không vào trong ấy.
Rồi tôi chợt nghĩ, sao mình không thử vào nhà để xe. Biết đâu chừng.
Đang ngồi ở bàn với computer, lựa tấm ảnh của Nora để chuẩn bị in tờ rơi, không kịp mang giày tôi chạy ra nhà xe. Mở cửa tối om chưa thấy gì, tôi đã cảm thấy có sự chuyển động. Tôi mở đèn, Nora ngồi ngay bậc cửa nhìn tôi đôi mắt mở to như dò hỏi.
Tôi mừng muốn chảy nước mắt. Bế nàng lên trên tay, hỏi, chắc Nora bị nhốt trong bóng tối mấy tiếng đồng hồ sợ lắm phải không?
Tôi thì sợ. Nỗi sợ mất con mèo của con tôi.
Thương quá là thương.
LikeLiked by 1 person
Cám ơn queadrian.
LikeLiked by 1 person
Nora yêu quá, xinh quá ạ! 🙂
LikeLiked by 1 person
Cám ơn Truong Thanh Mai.
LikeLike
chị này chắc trắng 80% hả cô, mặt chỉ mũi thì đen nửa trắng nhìn lạ quá hihi.
LikeLiked by 1 person
Nora có cái ngực và hai chân trước màu trắng. Còn lưng thì màu nâu đậm và vàng. Coi vậy chứ già và bệu bã lắm.
LikeLike
Mẹ em cũng yêu con mèo của bà như chị. Không thấy là cũng cuống quít hô cả nhà đi tìm.
LikeLiked by 1 person
Cô con gái út của mình, chủ nhân thật sự của con mèo, có lần trách yêu mẹ, mẹ săn sóc con mèo hơn săn sóc con. Có lẽ mình săn sóc con mèo là muốn bù vào cái mặc cảm thiếu sót của người làm mẹ là đã không săn sóc con nhiều và kỹ như ý mình muốn. Cái mặc cảm tội lỗi vì đầy thiếu sót của những bà mẹ làm việc full time cùng lúc với nuôi con và dạy con.
LikeLiked by 1 person
Sao chị lại tự trách mình thế. Em nghĩ mình cứ hết sức là được, bọn trẻ đều sẽ hiểu. Em thích chó hơn mèo vì được bố cho nuôi chó từ bé, nhưng vì nhà giờ nuôi mèo nên tự vô thức cũng thấy gắn bó với con mèo nhà em, thấy nó như đứa trẻ trong nhà ấy.
LikeLiked by 1 person