Mất mèo

Nó biến mất đã mười ngày. Ngày thứ Bảy tuần trước trời có tuyết lất phất. Nó đứng ở cửa sau kêu nghêu ngao um sùm. Tôi mở cửa ra vuốt ve nó một hồi, muốn ôm nó vào nhà nhưng nó chạy tuột đi. Dạo sau này tôi nắm chùm da ở cổ nó nhấc bổng nó lên để nó không thể dùng móng chân bấu xuống đất, trì lại, rồi ôm nó vào lòng ủ cho nó ấm. Chưa đầy một phút là nó kêu lên một tiếng rất áo não, khiến tôi động lòng phải thả nó ra. Tôi cho nó ăn thức ăn mềm, nhưng loại mới mua không có mùi cá hồi quen thuộc nên nó không muốn ăn. Buổi tối hôm đó, trời ngưng tuyết, thức ăn khô vẫn còn, nhưng nó vẫn đến đứng trước cửa kêu, như muốn đòi vào. Tôi mở cửa ra mời nó vào nhưng nó lại bỏ đi. Tôi vuốt đầu nó như thường lệ rồi quay vào đóng cửa.

Mấy hôm sau tôi vẫn để thức ăn cho bọn chúng nó nhưng không để ý vì mải mê xem phim. Rồi tôi nhận ra đã ba bốn hôm tôi không nghe nó kêu ở ngoài cửa, cũng không thấy nó nhảy lên cái máy lạnh ngồi ngó vào cửa sổ. Con mèo này khôn và khá dạn dĩ, bỗng dưng không thấy nó đến, tôi để ý ngóng tìm. Trời khá ấm nên tôi đi rừng thường hơn. Buổi chiều về thấy con mèo xám và con mèo đen chờ được cho ăn. Buổi sáng sớm cũng thấy con mèo đen và con mèo xám, nhưng không thấy nó. Nó là con mèo vàng sọc nâu. Tôi đặt cho nó là con mèo Anh, nhưng lúc sau này ông Tám gọi nó là con mèo Con, để phân biệt với con mèo Mẹ, Củ Gừng hay Ginger.

Ginger, đầu mùa Xuân năm 2018, tha đến sân sau nhà tôi năm con mèo sọc vàng, mẹ và con giống nhau y hệt. Tuy vậy nhìn lâu tôi có thể phân biệt chúng nhờ vào sọc và những đốm đặc biệt. Ba con lớn nhất, mạnh nhất, thân thiện nhất, và đẹp nhất Trung Tâm Kiểm Soát thú hoang, mang về cơ quan để cho người ta nuôi. Hai con mèo nhỏ hơn, khờ hơn, ít đẹp hơn, sau khi chích thuốc ngừa và triệt sản người ta thả chúng trở lại cánh rừng sau nhà tôi. Hai con chơi với nhau rất vui, cắn vật, rượt đuổi, đi đâu cũng hai đứa với nhau. Khi mèo Em biến mất, mèo Anh buồn thấy rõ. Về sau nó kết thân với ông Mun Inky thấy cũng đỡ lẻ loi.

Mèo Anh và mèo Em. Mèo em có đốm nâu, mèo Anh có sọc nâu và cổ có đốm trắng.

Tháng Ba (2019) tôi đi xa một tháng, nhờ cậu bé bên cạnh nhà mỗi ngày cho mèo ăn. Khi về thấy mấy con mèo, mèo Mun, mèo Mẹ, mèo Anh vẫn khỏe mạnh, béo tốt. Tuy vậy con mèo Em biến mất. Vì không còn mèo Em, nên lẽ ra phải gọi là mèo Con nhưng tôi quen gọi nó là mèo Anh. Buổi sáng sau ngày tôi về, mở cửa sân sau thấy mèo Mun và mèo Anh đã chờ ăn. Mèo Anh chạy đến kêu rất to, vẻ vừa mừng rỡ lại vừa sợ hãi. Tôi không biết nó sợ gì, có con gì bắt mất mèo Em? Tôi vẫn nhủ thầm con mèo Em rất thân thiện, thường hay dựa sát vào người tôi mỗi lúc tôi cho chúng ăn. Có lẽ có người nào đó bắt nó đem về nuôi.

Không biết đám mèo hoang này sống ở đâu, ngủ ở đâu. Chúng chỉ đến ăn rồi sau đó biến đi đâu mất. Mùa đông, chúng vẫn sống sót sau những ngày tuyết rơi, và đêm thì xuống đến độ âm. Mèo Anh tôi bắt gặp nhiều lần nó nằm trên đống lá khô lim dim ngủ mặc cho tuyết rơi lả tả trên đầu. Nhiều lần tôi dụ nó vào nhà, nhưng nó chỉ vào đến bậc cửa, đứng nửa trong nửa ngoài và sau đó tháo lui, bỏ chạy. Mèo Anh là con mèo duy nhất Nora kết bạn thân thiện. Hễ biết mèo Anh bên ngoài là Nora đòi ra ngoài. Hai con mèo, một nàng già (mèo 11 tuổi tương đương người 60 tuổi) một chàng trẻ (mèo chừng hai tuổi, tương đương người 25 tuổi) đón chào nhau bằng cách cọ cổ, ngoắt đuôi, ngửi nhau. Cho đến khi mèo Anh hăng hái quá thì Nora dùng chân trước đánh nhẹ vào đầu hắn, hoặc đẩy nhẹ ra. Và dường như mèo Anh nhường nhịn (hay sợ hãi) tất cả mấy con mèo khác, như mèo Mẹ, mèo Mun, mèo Xám, và mèo Mập. Mỗi lần bị mèo Xám tranh ăn, mèo Anh ngồi tránh sang một bên, kêu than nhưng không dám đánh lại.

Mèo Xám, cứ mỗi lần nhìn con mèo này, vẻ bẽn lẽn duyên dáng của nó thường làm tôi nghĩ đến mấy nhân vật mèo trong vở nhạc kịch Cats.
Mèo Mun, bây giờ là con mèo hoang đến ăn lâu năm nhất. Từ lúc nó xuất hiện, con mèo Boyfriend biến mất. Tôi tưởng Boyfriend đã chết nhưng rất lâu về sau, mấy tháng hay một năm lại thấy nó đi ngang, đứng nhìn thoáng qua rồi tiếp tục đi lên đồi.
Mèo Mẹ Ginger đẻ hai lứa đều mang đến sân sau nhà tôi. Tất cả mấy con mèo hoang đều ngán sợ mèo Mẹ. Hễ mèo Mẹ đến là nàng được ăn trước, các con mèo kia đều phải ngồi chờ nó ăn xong rồi bỏ đi thì mới được ăn.
Mèo Mập có lẽ là bố của mèo Anh và mèo Em

Mèo Xám chỉ mới đến ăn hồi tháng 11 sau khi tôi đi xa nguyên tháng 10 vẫn nhờ chú bé láng giềng cho mèo ăn. Từ một hai tháng nay thỉnh thoảng có con mèo sọc vàng mặt có vân trắng, giống như một trong ba con mèo Trung Tâm Kiểm Soát Thú Hoang mang về cơ quan, và một con mèo trắng đen, có đốm đen ở mũi trông giống như anh hề Charlot, đến ngồi ngó ở phía xa.

Hôm kia, đang ngồi ở bàn viết, tôi nghe tiếng mèo kêu ở cửa sau, mở cửa ra thì thấy cái mình màu vàng sọc nâu vừa biến mất xuống cái deck. Vì nhìn phía sau tôi không dám chắc đó là mèo Anh hay Ginger. Ginger thì không bao giờ kêu thành tiếng, chỉ có mèo Anh là kêu to thôi. Mèo Anh thì không chạy trốn tôi như vậy. Nó luôn luôn đến đưa đầu cho tôi xoa để được ăn. Tôi vội vàng mang thức ăn mềm có mùi cá hồi ra để sân sau với hy vọng nếu đó là mèo Anh thì nó sẽ quay trở lại ăn. Chập sau tôi nhìn từ cửa sổ thì thấy đó là con mèo lạ, mặt có vằn trắng gần giống như con mèo này.

mèo này đã cho Trung Tâm Kiểm Soát thú hoang

Tôi lo sợ có gì không hay xảy đến với con mèo Anh. Dạo sau này có con cáo hay lẩn quẩn chung quanh, và báo đăng loại chó rừng coyotes thường về săn vào ban đêm. Mèo Anh khá to nên chồn cáo muốn bắt nó thì không dễ. Coyotes thì không thể leo cây như mèo. Mà mèo Anh thì leo cả lên mái nhà của cái shed giống như con mèo Xám leo lên hôm kia.

Mèo xám leo lên nóc của cái shed, mèo Anh trước kia cũng làm như thế

Tôi thích cho mấy con mèo hoang ăn ngon. Giáng sinh, New Year, Tết, tôi đều cho bọn mèo hoang ăn một bữa ăn đặc biệt là thức ăn mềm. Thức ăn bằng hạt thì cho ăn nhiều mỗi ngày, no đến độ còn thừa cho opossums hay raccoons ăn. Tôi thích nhìn mấy con mèo ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa gầm gừ với đồng bọn vì sợ bị tranh ăn. Mỗi lần cho ăn ngon là tôi phải ngồi để canh cho Mèo Anh ăn gần hết mới vào nhà, vì nó không bao giờ biết chống trả mỗi khi mấy con mèo kia giành thức ăn của nó, sau khi ăn hết phần của bọn chúng.

Nếu tôi biết số phận của mèo Anh ngắn ngủi đến thế tôi đã bắt nó mang vào nhà mặc cho nó chống cự và kêu la suốt đêm. Thế là mấy ngày nay tôi cứ tự trách mình đã chẳng quả quyết hơn một chút để giữ mạng sống của nó lâu dài hơn. Nó chẳng là gì của mình, vậy mà sao tôi cứ nghe lòng mình thổn thức như vừa đánh mất một cái gì mà tôi yêu quí lắm.

7 thoughts on “Mất mèo”

  1. Mèo Anh chẳc giống cô bé Vivi des Vosges quen sống hoang dại tự do trong rừng và không chịu được khuôn khổ của văn minh tù túng trong nhà. Có lẽ nó đang vui chơi thong dong ở một cánh đồng nào đó, Hà đừng lo nhé, có ngày nó sẽ đến thăm cô chủ nhà tốt bụng

  2. con nghĩ nó bị bịnh rồi cô. chị bạn con có anh mèo một bữa nhìn chỉ hoài không nói. chỉ đi làm về là chàng cứ nhìn thôi. sau đó chị dắt ảnh đi khám thì phát hiện bị viêm thận. cũng có thể mèo Anh phát hiện chỗ mèo Em bị bắt nên ảnh đi tìm chăng? chuyện đó cũng li kì không kém

Leave a comment