
Hôm qua, chúng tôi trở lại đường mòn dọc dòng kênh D&R, nhánh Đông. Kênh này dẫn nước từ và xả nước vào sông Millstone, một nhánh phụ của sông Raritan. Lần này chúng tôi đi bộ. Bắt đầu từ South Bound Brook Lock, đi về hướng New Brunswick, ngang qua 5 Mile Lock, đi phía dưới đường cao tốc 287, ngang Demott Lane Footbridge, đến điểm cuối là Landing Lane Bridge. Con đường mòn có lẽ còn tiếp tục thêm một đoạn nữa, nhưng đã bị chặn lại cấm vào. Đoạn đường đi bộ dài 5 mi. tương đương 8km. Đi thì phải về, nhân đôi con số.
Trên đường về gặp con sóc này, nó ngậm một nhánh lá trong miệng chẳng hiểu vô tình hay cố ý. Nếu cố ý thì nó sẽ làm gì với nhánh lá này, ăn hay xây tổ? Sóc đâu có làm tổ, vì nó có thể ở trong mấy bọng cây. Tôi đã từng thấy cả đàn sóc, từng con từng con một, chui vào cái lỗ nhỏ xíu trên cây, khá cao so với mặt đất. Có lẽ nó mang lá để làm quà cho con sóc khác chăng? Mắt nó trong veo và rất sáng, như thể thu vào cả bầu trời trên đầu tôi.
Những ngày này, tôi chẳng làm gì khác hơn là ăn ngủ, đi rừng hay đường mòn, bằng xe đạp hay đi bộ. Các bạn khen giỏi quá, đi xa quá, khỏe quá. Thật ra, mỗi ngày đi một quãng, đi nhiều ngày thì hết chiều dài con đường. Còn khỏe? Cũng chẳng khỏe lắm. Tôi không còn đi nhanh như những năm về trước. Đoạn đường rừng ở Watchung lúc trước đi 65 hay 67 phút, bây giờ đi 75 có khi 85 phút. Có khi vì đi chậm, có khi vì ngừng lại chụp ảnh, và thường khi là cả hai.
Lâu ngày không đi xe đạp, giữ thăng bằng không khéo, có hôm trong một chuyến đi tôi ngã xe đạp ba lần. Lần nào cũng ở ngay triền dốc, suýt tí nữa là nhào xuống dòng sông hay dòng kênh (con đường mòn ở giữa, một bên là sông, một bên là kênh). Chạy thì thôi, ngừng là ngã, một phần vì chân chỉ vừa chạm mặt đất nếu ngồi trên yên xe, và phải nhón gót cho đầu ngón chân dài ra thêm tí tẹo.
Hơn nửa năm trôi qua. Cuộc sống của tôi trong thời dịch bệnh không có nhiều thay đổi. Trước ít tiếp xúc với người ngoài, giờ vẫn vậy. Chỉ có ít đi chợ hơn. Và cái thiếu thốn quan trọng nhất là không được đến nhà vợ chồng cô út em ông Tám ăn cơm. Trước, tôi ca cẩm, ăn ngon nên ăn nhiều sợ mập. Cả mấy tháng nay không ăn ngon tôi vẫn múp míp không xuống cân dù từ hồi đầu năm đến giờ nhờ thời tiết không khắc nghiệt tôi đi bộ đi xe đạp mỗi tuần một hay hai lần. Tuy không được đến nhà anh em ăn cơm, ông Tám vẫn được anh em mang thức ăn nấu sẵn đến cho. Canh khổ qua nhồi thịt, cá kho, canh chua, tôm rim, bánh khúc, bánh bao, bánh pa-tê-sô, bánh bèo, gỏi đu đủ xanh bò khô, xôi đậu, còn nhiều không nhớ hết. Tôi không đọc nhiều, không viết nhiều, nhưng chụp ảnh thì nhiều vô số. Nếu tôi có một tấm ảnh để đăng lên, điều đó có nghĩa là tôi có hằng trăm tấm ảnh xấu, sáng quá, tối quá, mờ quá. Điều đó chẳng hề gì. Miễn tôi vui là được.
Trong khi con số người nhiễm bệnh tăng vọt ở các tiểu bang như Texas, Florida, ở New Jersey, con số người chết vì bệnh Covid-19 mỗi ngày trên dưới 50. Con số người mới nhiễm bệnh có vẻ tăng lên, từ trên dưới 200 đến trên dưới 400.
Thư viện địa phương mở cửa trở lại, với sức chứa số người 25% diện tích tòa nhà. Tôi có thể mượn sách và mang sách trả ở thư viện chứ không phải làm hẹn và lấy sách để trên bàn ở bên ngoài. Thư viện là một phần sức sống của tôi vì được mượn phim dù tôi không bao giờ thiếu phim để xem. Xem mãi, thấy đa số phim ở Netflix là phim dở, còn các phim hay thì tôi đã xem. Nhiều khi mệt hay chán, không thích đọc sách, không muốn xem lại phim cũ, tôi xem cả những phim dài nhiều tập của Hallmark, loại phim hiền lành, tốt đẹp gương mẫu, như The Good Witch. Tôi không ưa phim ở truồng lộ liễu, tình dục trắng trợn, hay máu me quá độ. Tôi cũng không ưa lắm những phim quá tốt đẹp tử tế. Tôi thích những phim nói về bản chất phức tạp của con người, thái độ và sự chọn lựa của họ trước một tình huống khó xử. Phim về người già có vài phim thú vị. Tối qua tôi xem phim The Quartet. Xem xong tôi muốn viết một bài biên khảo về nhạc opera. Viết để tìm hiểu thêm về chủ đề này. Cuộc đời mênh mông quá, học hoài vẫn chưa hết đề tài để học.
Con sóc trong hình dễ thương.
Mai có một đại đội sóc sau vườn đóng đô trong những hốc cây của cây sồi cổ thụ sau nhà nên mỗi ngày ra nhìn chúng lí lắt chơi với nhau mà vui.
Virginia đã mở cửa Phase 3. Hôm kia, lần đầu tiên xuống phố DC vào thăm các cửa tiệm hay lai vãng ở Georgetown gặp lại những người bán hàng mà tay bắt mặt mừng. Thời Covid không đi đâu ăn diện, thế mà Mai cũng hốt về một núi áo quần chỉ để ủng hộ business của họ : )
LikeLiked by 4 people
Mua sắm áo quần là điều Hà rất thích. Được một núi càng thích hơn 🙂 Hà vẫn chưa đi mua sắm gì cả.
LikeLiked by 2 people
hì hì, hai cô khen con hoài, con ngại 😊
LikeLiked by 5 people
Tặng cháu tấm ảnh sóc cô chụp. Tấm nào cháu thích cứ lấy.
LikeLiked by 3 people
con cám ơn cô, con nhận quà rồi nha.
LikeLiked by 1 person
Khâm phục cô Tám nhất ở khoản luôn tìm thấy thứ mới để học.
LikeLiked by 2 people
Cám ơn cháu. Suốt cuộc đời cô lo chuyện áo cơm, giờ mới rảnh tìm học cái mình muốn biết.
LikeLiked by 1 person
Chị chụp con sóc đẹp quá, như nó ở ngay trước mắt vậy. Đôi mắt trong veo, lông mượt và em thích màu lông con sóc này, vàng xám xen nhau. Hình chụp đẹp mà con sóc cũng đẹp.
LikeLiked by 1 person
Cháu cũng ghét mấy phim máu me quá độ, hay mấy phim dùng “sexy” để tìm thêm lượt xem. Xem phim về bản chất của con người hay thật cô nhỉ. Không cần những phim nặng nề, có nhiều phim cháu xem khá nhẹ nhàng nhưng lại có hàm ý thâm sâu ạ
LikeLiked by 1 person
Hà ơi, Con Sóc rất đẹp, nhất là con mắt của nó, Thảo làm lớn tấm hình lên trên PC (cở 300) nên thấy những hình thu được trong mắt nó. Tuy nhiên không biết đó là những gì.
Đọc văn của Hà nghe vui trong lòng, cảm ơn Hà rất nhiều.
Love,
DT.
LikeLiked by 1 person
Hà ơi, Thảo làm lớn hình lên cở 500 thì thấy được bầu trời và cây cỏ nữa Hà ơi! Vui ghê đi !!!
LikeLiked by 1 person
Ồ vậy à. Cám ơn QT đã chịu khó nhìn vào mắt con sóc.
LikeLiked by 1 person