Tìm cõi yên bình

Hôm nay tôi xin tạm ngưng bản dịch “Nghệ thuật sống đơn giản” để mời các bạn đọc một truyện ngắn nữa của Hữu Hạnh. “Nghệ thuật sống đơn giản” còn một phần nữa là hết.

TÌM CÕI YÊN BÌNH – Tác giả: Hữu Hạnh

Dự tính thăm mộ Ba Mẹ trước khi ra nước ngoài định cư Hân vẫn chưa thực hiện được vì bận rộn thu xếp quá nhiều chuyện. Mai cô sẽ phải rời Việt Nam. Thế nên, dù đã bốn giờ chiều , mây sà xuống thấp, Hân vẫn phải bấm bụng mà đi. Cô gọi taxi. Đến Chơn Đức Thiền Viện, tài xế một mực không chịu chờ để chở cô lượt về. Hình như anh ta đã có khách ngay sau cuốc xe này. Cô chưng hửng trước cái vẻ dứt khoát và dửng dưng của anh ta dù cô đã rất khẩn khoản, đề nghị trả thêm tiền. Thì đành vậy. Cô gọi điện nhờ người bạn thân chút nữa đến đón . Cô không muốn nấn ná lâu nơi này. Cô vừa nói xong thì điện thoại tắt ngúm. Hết pin! Hơi thoáng chút ngần ngại vì vẻ cô tịch của khung cảnh xung quanh, cô bước nhanh vào cổng.

Chơn Đức Thiền Viện thuộc huyện Hóc Môn, cách nhà Trân bạn cô khoảng hai mươi phút chạy xe. Thiền Viện đang được xây dựng lại. Khác với tông màu vàng nghệ và đỏ đậm thường thấy ở các ngôi chùa, đình miếu, màu chủ đạo của Thiền Viện là trắng và nâu, đem đến sự nhẹ nhõm, thanh thoát.  Vừa bước vào cổng, phía bên phải là những pho tượng Phật và Bồ Tát màu trắng rất đẹp. Tượng đẹp vì màu trắng, và vì nét biểu cảm được khắc họa sinh động. Phía sau Thiền Viện là khu nghĩa trang hiện hữu đã rất lâu năm. Người nằm bên dưới là dân tứ xứ. Tất nhiên là họ qua đời ở các độ tuổi khác nhau. Gần mộ Ba Mẹ Hân có ai đó để chiếc máy nhỏ phát ra tiếng tụng kinh Nam Mô A Di Đà Phật đều đều, bình thản, khiến cho không khí phần nào bớt ảm đạm. Tiếng kinh mỏng và nhẹ, nhưng rõ ràng.  Hân nghiêng người cắm hoa cúc vàng và vạn thọ vào hai bình bông trước mộ. Đốt nhang và khấn vái xong, cô lặng nhìn hai bức di ảnh vài giây rồi quay gót. Thình lình mưa tuôn xối xả không kịp trở tay. Kiểu mưa rào miền nhiệt đới. Không thể chạy kịp để ra trú mưa dưới mái hiên Thiền Viện, bất đắc dĩ cô đành chôn chân tại chỗ.

Hân không dám dầm mưa vì sợ ngã bệnh, sẽ không tiện khi đi máy bay. Hân không biết làm gì hơn là đứng nép sát vào bên trong mái che. Cô nhìn chăm chăm xuống cụm bông lẻ bạn màu tím mọc chen lẫn trong  đám cỏ xanh um. Điều gì đó thôi thúc khiến cô đưa mắt nhìn quanh. Mộ ở đây đa phần có mái che giống như mái nhà của người dương thế, chỉ khác là không có tường bao quanh khắp bốn bên, mà chỉ có hàng rào sắt hoặc hàng rào bằng bụi cây thấp. Cành lá đung đưa rất mạnh vì gió lớn. Gió quất ào ào và mưa tạt dữ dội. Vài tia chớp lóe lên soi sáng bức ảnh của ngôi mộ nằm ngược chiều với mộ Ba Mẹ cô. Hân thường tránh nhìn vào di ảnh, trừ người thân ra. Nhưng lần này dường như có sức hút vô hình nào đó khiến cô đưa mắt nhìn phớt qua ảnh của người chết. Người thanh niên nhỏ hơn cô ba tuổi, mới mất hồi tháng trước.

Chợt chiếc địện thoại trong túi cô rung bần bật và reo lên làm cô giật thót. Cô hoảng hồn vì cô nhớ lúc nãy nó đã tự động tắt vì hết pin. Hay cô đã lầm? Cô lật đật bấm mở vì có tín hiệu tin nhắn.

Chị đang sợ? Phản ứng bình thường thôi. Đừng lo. Em sẽ không làm hại chị đâu. Chị yên tâm.

Hân muốn vùng chạy thoát khỏi nơi này nhưng  cô không thể cử động. Cô cảm thấy như có hai bàn tay lạnh ướt, buốt giá đang giữ chặt chân cô. Cô sợ đến nghẹn thở. Cô luống cuống cố gắng giơ thẳng tay ném mạnh chiếc điện thoại nhưng nó vẫn bám dính vào tay cô như môt sinh thể. Tựa hồ bị thôi miên, Hân mở to mắt nhìn trân trân vào màn hình. Dòng tin khác lại hiện ra.

Cuộc  hội ngộ này không phải ai cũng có được … nên chị đừng từ chối. Kẻo em buồn. Em buồn thiệt đó. Chị ơi, chị đừng sợ quá. Chết chẳng qua là thay đổi môi trường tồn tại thôi mà.

Giọng khuyên lơn của tin nhắn bỗng nhiên làm cô tò mò, bớt đi phần nào sợ hãi.

Tin nhắn liên tục bay đến khiến cô hầu như không kịp đọc.

Chị không cần nhấn phím, cứ nói trực tiếp. Em nghe thấy chị. Nhưng chị thì không thể nghe thấy em. Nào bây giờ chị bình tĩnh chưa?

Là phóng viên chuyên nghiệp  nên Hân vốn sẵn máu hiếu kỳ, mạo hiểm. Hân ngạc nhiên nghe thấy  tiếng mình run rẩy lẫn trong tiếng dông gió ào ạt.

 Có …phải… cậu… là… “ hàng… xóm” ….của… Ba… Mẹ… tôi?

 Đúng rồi. Em đang nằm “chân đối chân” với hai cụ.

Sao… lại… muốn… trò… chuyện… với… tôi?

Chị không thấy sao? Quanh em toàn là ông già bà lão. Em biết nói gì với họ hở chị. Chị tiếc chi vài phút đọc mấy dòng tâm sự của em. Có lẽ chị đang muốn biết vì sao em chết khi còn quá trẻ. Mới 29 tuổi thôi. Em bị điện giật khi đang sửa mái nhà bị dột. Vậy đó chị. Thật ra em cũng không tiếc đời em lắm. Em sống cô độc. Má em mất khi em vừa học xong lớp 12. Ba em là kẻ say xỉn, bất tài, bạo lực, thường xuyên đánh đập Má em vì cuộc sống nghèo khó quẩn quanh. Em trai em đàn đúm với bọn du côn hút xách cướp giật. Em cũng có bạn gái quen từ thời lớp tám. Tụi em yêu nhau nhưng em không dám  cưới cô ấy vì em thấy mình không có tương lai. Em học rất dở, chỉ đủ điểm lên lớp. Em không tài cán chi cả, chỉ được cái tính lương thiện. Bạn gái của em dù còn rất yêu em nhưng đành phải chia tay với em vì em không hề có ý định về sống chung với cổ. Em không trách cô ấy vì không lẽ cứ để tuổi xuân trôi đi vô vọng. Nhưng em buồn quá. Buồn như khung cảnh nghĩa trang này đây . Và đau, đau giống như cơ thể mình bị đoàn tàu hỏa nghiến qua, từng toa từng toa một.  Em vô dụng quá phải không chị. Chị là người quyết đoán, học thức, vạch rõ từng bước đi của mình. Chắc chị coi thường loại người như em lắm?

Hân giật mình vì hoàn cảnh của chàng thanh niên rất giống với người cháu trai quá cố của cô. Chỉ khác là cháu trai của cô đã tự lao vào đoàn tàu ở một vùng  núi rừng heo hút. Cô đã không kịp dùng thời gian gần gũi và khuyên nhủ…Nỗi ân hận này đến tận bây giờ vẫn thường xuyên giày vò cô. Cô đặc biệt nhạy cảm khi nghe tiếng còi tàu rúc lên, hay những khi ai đó nhắc đến ngành hỏa xa. Gương mặt Hân đầm đìa nước mắt. Tại sao giữa chốn u tịch hoang liêu này cô lại vướng vào cuộc trò chuyện dị thường, và rơi nước mắt trước một người xa lạ?

Chị ơi, em xin lỗi đã làm chị khóc. Lẽ ra em nên dỗ chị, nhưng em không thể.  Em cứ tưởng chị là người bản lĩnh, cứng rắn có thể giúp em vơi bớt u uất. Nhưng em đã vô tình làm nỗi buồn lan sang chị.Thôi, chào chị. Em đi đây.

Chiếc điện thoại rung thêm một lần nữa trong tay Hân rồi hoàn toàn tắt lịm. Cuộc trò chuyện kết thúc đột ngột cũng giống như khi bắt đầu. Hân vẫn còn đang bần thần thì có tiếng xe máy rù rù chạy đến từ đằng xa. Trân trong chiếc áo mưa màu đỏ nổi bật hẳn lên giữa màn mưa xám.

Hân đón lấy tách trà gừng bốc khói từ tay Trân. Mùi trà, mùi gừng và không gian ấm áp trong nhà Trân khiến cô dần dần bình tĩnh lại.

Giọng hết sức ân cần pha lẫn lo lắng, Trân cố gắng trấn an bạn mình.

Nhìn Hân xanh xao quá. Quên hẳn chuyện này đi. Chỉ là ảo giác thôi Hân à. Hân bị stress. Hân bị căng thẳng quá đó thôi. Cũng có thể do tác dụng phụ của thuốc ngủ. Hân thấy đó, tụi mình đã kiểm tra điện thoại. Đâu có tin nhắn  bất thường nào được lưu lại kể từ sau bốn giờ.

Trân rất muốn choàng tay ôm chặt lấy vai bạn. Cô hiểu rất rõ sức mạnh diệu kỳ của những vòng ôm siết, nhưng hồi nào tới giờ cô vốn không quen thể hiện những cử chỉ quá thân mật, gần gũi. Cô vẫn tự thừa nhận có những lúc cô không làm những chuyện cần làm, nên làm, chỉ vì trở ngại tâm lý, chỉ vì sợ bị hiểu lầm. Cô có khuynh hướng chọn phía an toàn.

Hân quay sang nhìn trực tiếp vào mắt bạn, giọng điềm đạm.

Trân, mình không muốn đi nữa. Mình sẽ ở lại lo cho thằng con út của chị mình. Mình đã hứa với chị mình trước khi chị mất. Sảy cha còn chú, sảy mẹ còn dì. Hồi nãy mình đã gần như khuỵu xuống. Có lẽ chị mình đã nhờ cậu thanh niên đánh động, nhắc nhở  mình.

Trân lắc đầu.

Không nên đâu Hân. Hân vừa mới bị kích động. Bạn đang quyết định theo cảm tính. Hân biết rất rõ mà. Không phải ai cũng có cơ hội tốt như Hân. Còn anh Hoan thì sao? Ảnh  đã rất trầy trật mới bảo lãnh được Hân. Chẳng lẽ Hân muốn từ bỏ tất cả sao? Nghe lời mình , bạn nên ra nước ngoài sống một thời gian, và bạn vẫn có thể quay về. Vẫn còn nhiều cách giúp nó. Người ta thường nói không ai có thể nắm tay nhau cả ngày được. Mỗi người  một số phận. Hân đã nhiều lần can thiệp mà thằng Phước có thay đổi gì đâu. Đã có những thảm án liên quan đến tụi bụi đời hút chích. Chính Hân đã từng viết phóng sự về mấy vụ này mà. Hân giúp nó nhưng phải giữ khoảng cách với nó. Nghe lời mình, đi đi Hân. Hân không muốn về sống với anh Hoan sao?

Thấy bạn vẫn yên lặng, nét mặt trở nên căng thẳng trở lại, Trân không dám nói gì thêm. Cô nhẹ nhàng dìu bạn vào phòng ngủ và dặn dò.

Hân ráng ngủ sớm, mai còn nhiều chuyện cần thu xếp nữa.

Hân xoay trở liên tục trên chiếc giường êm ái, chăn gối sạch tinh tươm Trân vừa mới mang vào. Trân nào giờ vẫn vậy, luôn chu đáo tới từng chi tiết nhỏ.

Hân thấy lòng mình nặng trĩu. Đi hay ở? Hân thầm nghĩ, ở lại thì liệu có thay đổi được tình hình gì không. Thằng Phước đã dấn sâu vào bóng tối, đã quá quen với bóng tối. Nó vẫn nhìn thấy đường đi trong bóng tối. Kiểu đường  đi riêng của nó. Nó chẳng muốn nghe ai. Nó thích hưởng thụ, thích chạy xe sang, dùng hàng hiệu, thích ăn ngon mặc đẹp, nhưng không muốn lao động vất vả kiếm tiền. Có lần Hân mắng nó kịch liệt khi biết nó giật dây chuyền người đi đường thì nó nhe răng cười tỉnh bơ. Ở đời muôn sự của chung mà. Của cải chuyển từ người này sang người khác. Thường thôi dì.

Hân lại nghĩ hay là máu du côn đã nằm sẵn trong huyết quản nó. Hân từng đọc tài liệu nghiên cứu về chuyện này. Đúng thực là có phần trăm nào đó trong gene quyết định tính cách lành, dữ của một con người. Hân tự nhủ mình dạy nó không được thì để đời dạy nó. Rồi sẽ có lúc nó sáng mắt ra. Hân không có tấm lòng của một người Mẹ. Hân không đủ bao dung và kiên nhẫn. Hân không muốn lường trước những mối nguy hiểm mà cháu cô sớm hay muộn cũng sẽ rơi vào. Đời nó nó bỏ thí, liều lĩnh, bất chấp, thì việc gì mình phải lo cho nó? Hân chưa hề cố gắng hết sức để giúp cháu. Điều quan trọng nhất là Hân không có nhiều thời gian để lo cho những việc dây- dưa-không-kết-quả.  

Rồi Hân lại nhớ đến ánh mắt hiền lành, an phận của người chị đã khuất.  Hân biết làm sao đây? Còn tương lai của mình thì sao? Tại sao mình phải sống xa cách anh Hoan vì cái thằng cháu bất lương bất trị này?

Hân quơ tay lấy chai nước lọc trên đầu giường và tình cờ làm rớt chiếc điện thoại xuống nệm.  Hân cầm lấy điện thoại, nhớ lại những tin nhắn kỳ dị mà không khỏi hoang mang.  Bất giác, Hân lắc đầu, thở hắt ra. Chuyện xảy ra lúc chiều muộn chỉ là ảo giác.

Qua một đêm dài trằn trọc cân nhắc mọi lẽ, Hân quyết định ra đi.

Ngày hôm sau Trân thở phào trên đường từ sân bay về sau khi tiễn Hân đi. Trân quý và thương bạn, chỉ mong bạn có cuộc sống ổn định, yên bình.

Bảy năm trôi qua…

Trong chuyến đi ngắn ngủi trở  về Việt Nam lo một số việc giùm chồng, Hân ghé ngang nhà anh rể cô nằm sâu trong một con hẻm. Cô muốn gặp Phước để xem cháu mình đang sinh sống ra sao.

Ủa, phải dì Hân không? Tui tưởng dì đi rồi ở bển luôn, không quay về đây nữa? Giọng anh rể cô lè nhè dù chỉ mới chín, mười giờ sáng.

Thằng Phước đâu anh?

Phước hả? Hì, Phước gì mà Phước? À, nó đang nằm trong hũ để ở chùa Bửu Đà đó mà. Dì ra đó mà coi. À, bây giờ thì ba má con nó đều ở chùa hết rồi, yên ổn, thanh thản thanh thoát thanh tao thanh tịnh rồi dì Hân ơi. Dì ra đó mà coi.

Hân sững sờ, không nói được lời nào. Mạch máu dường như tê liệt, ngừng chảy. Tháng trước cháu cô đã bị băng nhóm xã hội đen thanh toán, xác bị vứt xuống một khúc sông vắng ở ngoại ô.  Độ chừng bốn, năm năm nay không thấy Phước tiếp tục liên lạc, Hân đoán là Phước không cần số tiền ít ỏi thỉnh thoảng cô gởi nữa. Bản thân cô cũng phải chăm lo cho gia đình riêng của mình. Hai đứa con mà chị Hân đã lao tâm khổ tứ nuôi nấng và yêu thương, đã gởi gắm cho Hân, đều đã chết. Những cái chết bất thường khi tuổi đời còn quá trẻ.

Sau thời gian ở thăm nhà cha mẹ chồng, Hân lại một mình đến Chơn Đức Thiền Viện. Buổi sáng có tiếng chim ríu rít và gió nhẹ lâng lâng. Khu nghĩa trang ngập trong nắng sớm. Tiếng kinh Nam Mô A Di Đà Phật chìm khuất đâu đó giữa những lùm cây, hay lặn xuống đất thiêng, hay là đã thoát lên trời xanh?

Ba Mẹ cô vẫn nằm đây, và, chàng thanh niên xa lạ vẫn nằm kia.

Hốt nhiên, Hân thấy lòng mình quặn thắt.

 Hữu Hạnh

Saigon, tháng 3 năm 2018

5 thoughts on “Tìm cõi yên bình”

  1. Câu chuyện rất cảm động đó Hạnh.
    Thế giới bên kia có những tín hiệu nhắn nhủ người còn lại. Chị không tin có thế giới tâm linh, dust to dust mà thôi. Nhưng sau khi mất một người chị rất thương, thì chị bắt đầu để ý lắng nghe những tín hiệu mà chị tin là từ người chị ấy. Khi chị muốn được connect với linh hồn của chị ấy là lúc chị nhận được những tín hiệu. Chị nghĩ đó là một illusion mà thôi khi mình mong ước đạt được một điều gì.

    Cám ơn Hà đã post.

    Liked by 1 person

  2. Cách đây 5,6 năm một lần em chập chờn nửa ngủ nửa thức thì nghe thấy Ba em lay gọi em ” Hạnh, dậy đắp mền đi con.” Em tỉnh hẳn, cảm thấy khá lạnh, nhất là 2 bàn chân. Em nằm ngẩn ngơ, bồi hồi quá đỗi. Khi đó là dịp cuối năm, Sài Gòn se lạnh, nhất là vào ban đêm. Ba em mất đã lâu.

    Liked by 1 person

Leave a Reply

Please log in using one of these methods to post your comment:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s