Cửa sổ không có chấn song

Truyện ngắn của Hữu Hạnh

Tú có thói quen nhâm nhi cà phê ngay tại bàn viết vào buổi sáng.  Không thích nắng sớm làm chói mắt nên cô đã khép hờ cửa sổ. Và cô đã quên cài chặt cửa sổ lại trước khi đi làm. Thỉnh thoảng Tú cũng quên những viêc tưởng như đã thành nếp. Chiều trời đổ mưa lớn. Chạng vạng tối, đi làm về, trước mắt Tú là mớ sách vở giấy tờ thư từ tài liệu trên bàn bị gió mưa thổi bay tung tóe, ướt đẫm. Đang lúi húi dọn dẹp thì cô chợt nhìn thấy một bóng đen phủ chụp lên bóng cô. Tú quay phắt lại, ngẩng lên nhìn thì lạ thay cô không thấy ai cả. Tú hoảng hồn, sởn gai ốc. Tú bỗng nhớ, căn nhà cô mới mua nghe người ta thuật lại trước đây thuộc về một khu đất trống, nói chính xác hơn là một bãi tha ma rải rác những ngôi mộ cổ bị bỏ hoang. Nhưng Tú ngẫm nghĩ, nhà nào mà lại không có người chết cơ chứ? Không phải tất cả chúng ta đều đang sống trên cùng mảnh đất, hít thở chung bầu không khí với người đã chết đó sao? Có việc gì trầm trọng lắm đâu? Ờ, nhưng thấy bóng… mà không …thấy người thì …hình như lại là chuyện khác…

Ăn qua loa cho xong bữa tối, cô nhấp mấy ngụm trà nóng để ổn định tinh thần. Tú cẩn thận khóa chặt cửa ra vào và cửa sổ. Cô bật laptop lên nhưng không thể tập trung. Mấy sợi tóc mai phía sau gáy cô tự dưng bay bay nhè nhẹ như có hơi lạnh phả vào dù nhà cô không gắn máy điều hòa, và cô không hề bật quạt. Tú không thể xoay người lại. Cô ngồi chết cứng trên ghế. Rồi lại có tiếng chén đũa khua lách cách ở trong bếp. Tú kinh hoàng nghe thấy tiếng trẻ con nô giỡn lao xao bên ngoài. Hàng xóm của cô đa phần là những người nhập cư sống độc thân. Cô chưa nhìn thấy bọn trẻ bao giờ.

Cũng đã khuya lơ khuya lắc rồi. Không lẽ mình ngồi như vầy mãi? Tú thu hết can đảm rời khỏi ghế, bước về phía giường. Tay chân cô tê buốt. Cô từ từ nằm xuống, kéo chăn lên ngang ngực. Thật khó chợp mắt trong ánh đèn sáng choang. Cô buộc lòng vói tay tắt bớt đèn, chỉ chừa lại một cái trong phòng tắm. Mệt mỏi sau một ngày làm việc, thần kinh quá căng thẳng vì gặp những hiện tượng bất thường, cơ thể cô tự động chùng xuống, chìm vào giấc ngủ.

Khoàng hai, ba giờ sáng, Tú cảm thấy như có ai đó lay nhẹ cánh tay trái của cô. Cô ngạc nhiên nghe thấy tiếng mình rên rỉ. Làm ơn, làm ơn tha cho tôi. Đừng chọc phá tôi nữa. Không phải là do cô chủ động phát ra những lời này. Như có ai đó đang điều khiển cô vậy.

Rồi cô lại nghe thấy tiếng mình vang lên giữa không gian tĩnh mịch.

Hồn là ai, nam hay nữ?

Tôi là lính viễn chinh, người Pháp, quê xứ Provence.

Hồn đã bị người ta giết chết?

Không, tôi không chết trận. Tôi chết vì sốt rét ác tính.

Vậy là lâu lắm rồi. Có lẽ cũng đã hai trăm năm rồi? Sao hồn còn ở đây?

Vậy chứ vì sao cô lại ở đây?

Tôi là người Việt Nam, không ở đây thì ở đâu?

Ai cũng vậy mà, ai rồi cũng sẽ trôi giạt. Cô rồi cũng sẽ trôi giạt.

Hồn nói ,hồn quê xứ Provence?

Phải.

Sao hồn không quay về Pháp?

Thật tình tôi không biết. Khi sống tôi không lý giải được tại sao mình lại chịu để người ta  đẩy ra trận. Khi chết rồi, dĩ nhiên tôi lại càng không có quyền quyết định mình sẽ đi về đâu.

Hồn đang vui hay đang buồn?

Chứ còn cô, cô đang vui hay đang buồn?

Tôi đang sợ.

Tôi thì đang vui. Vì cửa sổ nhà cô không có chấn song nên tôi mới có thể bay vào. Tôi chỉ có thể vào nhà qua cửa sổ mà thôi. Mà phải là cửa sổ để ngỏ hoàn toàn, không màn che trướng rủ, không cành lá rườm rà. Loại cửa sổ đón nhận tất cả. Không ngăn trở. Cô nghe thấy rồi đó, tôi đến đây với một lũ con nít chết oan. Chúng chết  vì tai nạn, vì bị bỏ rơi, vì phá thai, vì bệnh tật, vì người lớn tắc trách… Chúng đang chơi đùa bên ngoài. Tôi vốn yêu trẻ con.

Tú rùng mình khi chợt nghe tiếng mấy đứa bé cười ngặt nghẽo và hình như là có tiếng bắn bi lách tách bên ngoài, nhưng không nghe tiếng bọn trẻ nói chuyện.

Hồn nói hồn chỉ có thể bay vào qua cửa sổ không chấn song?

Phải.

Cửa sổ loại này đâu có hiếm. Dễ dàng tìm thấy ở các trường học hoặc nhà thương mà.

Phải. Nhưng tôi không muốn làm bọn trẻ sợ. Còn bệnh viện là nơi buồn thảm quá, tôi không muốn đến.Cô biết không, loại cửa sổ không chấn song thật ra rất hiếm thấy bên ngoài bệnh viện và trường học.

Nhưng hồn có thể đi xuyên tường được mà. Chấn song đâu là gì phải không?

Đó là điều người sống tưởng tượng ra. Tôi không thể đi xuyên qua những bức tường.

Chết là như thế nào hở hồn?

Cô có suýt chết bao giờ chưa?

Có, đôi ba lần. Hồi hè lớp mười, đám bạn và tôi khoảng hai mươi đứa cắm trại ở Long Bình, ngoại ô Sài Gòn. Chỗ đó có con sông. Tôi và bảy, tám đứa lội xuống sông bắt cá. Đất dưới đáy sông nhão nhoét. Tôi không biết bơi, càng bước càng trượt, càng bước nước càng sâu. Như bị một lực nào đó dẫn dắt, tôi cư bước tới tới cho đến khi hụt chân. Nước ngập qua đầu.  Tôi cố gắng trồi lên để thở. Tôi há miệng ra kêu cứu thì nước tràn vào ngập họng. Lúc đó tôi chỉ kịp nghĩ chả lẽ mình chết trẻ như vầy sao, chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi thôi. Cũng lạ, lúc đó tôi chỉ thấy nhớ Ba Má, tiếc nuối rất nhiều nhưng không quá hoảng hốt. Cái tôi nhìn thấy lúc sắp chìm nghỉm là trời xanh và mây trắng.

Nhưng làm sao cô thoát chết?

Tôi cố hết sức để vẫy tay, may mắn trong đám bạn có quán quân bơi lội của trường, đã bơi ra kéo tôi vô bờ.

Còn những lần khác?

Thỉnh thoảng tôi bị ngộp thở. Tim đập loạn xạ. Tôi bị dị ứng thức ăn, vì khói ô nhiễm, hoặc vì phản ứng phụ của một loại thuốc nào đó. Tôi hít vào nhưng không thở ra được, đầu óc lùng bùng. Tôi thấy mình sắp tắt hơi. Nhưng rốt cuộc tôi vẫn còn ở đây nè.

Cô sợ chết không?

Chỉ thấy tiếc nuối. Mình phải rời bỏ khung cảnh cũ, rời bỏ mọi thân quen.  Nhưng chết là gì hở hồn?

Thì như cô nói đó. Đơn giản vậy thôi. Rời bỏ mọi sự. Quen và chưa kịp quen. Hiểu và chưa kịp hiểu. Chết là một vùng tối đen huyền hoặc. Tôi như rơi mãi rơi mãi, hụt hẫng, chơi vơi. Chân tôi chòi đạp, tay tôi quờ quạng, đưa ra tìm cái gì đó để bám víu, nhưng, không thể.Cô tưởng tượng được không?

Tú chợt thở dài. Cảm giác này thì tôi biết. Lúc tôi ngủ mơ thấy mình té ngã từ trên cao. Hồn có gặp người thân đã qua đời không?

Thỉnh thoảng. Họ chỉ còn là những cái bóng mờ mờ, và tất cả đều im lặng.

Sắp tới hồn sẽ đi đâu?Rồi hồn có quay trở lại đây không?

Không có câu trả lời.

Tú thấy như có cái gì đó chạm phớt rất nhẹ lên má…

Mưa lại bắt đầu rơi lộp bộp. Có tiếng gió hú bên ngoài. Gió rung lắc cửa dữ dội. Tú như nghe thấy tiếng nhạc chiêu hồn văng vẳng đâu đó rất nhẹ, và cũng rất buồn.

Tú nằm thật yên, nhìn về chiếc cửa sổ, lòng bỗng bâng khuâng.

Hữu Hạnh

Saigon, tháng 2 năm 2018

4 thoughts on “Cửa sổ không có chấn song”

  1. hay, sợ nhẹ.
    câu hỏi vui (hỏi chơi thôi ạ): nói chuyện với nhau bằng tiếng gì vậy cô?
    con đoán là tiếng lòng. 😉

  2. Chị phục Hạnh viết truyện nín thở như thế này. Chị nhát gan không dám đọc nói gì đến viết.
    Có bao giờ Hạnh chơi “cầu cơ” không? Bài chú để gọi cơ chị vẫn còn nhớ khi chị của chị đọc mỗi lần chị ấy ngồi với “cơ”:
    …Hoăc hồn ở bờ sông, ngọn cỏ,
    hoặc hồn nơi bụi chuối, cành đa,
    hoăc nơi rừng rậm mịt mờ,
    hoăc nơi cầu cũ, hoăc trời chốn xưa,
    Ai qua đây xin nhớ nhập vào ….

    Nếu thật sự có thế giới bên kia thì đau ruột quá. Chỉ mong người ra đi được thanh thoát lên trời nơi cửa Phật và cửa Chúa, không còn phải u uẩn lang thang. Chị tin thế, không còn phải lang thang.

  3. Chị Sáu của em đã từng nhìn thấy bóng ma của 2 ông Tây mặc quân phục, mang bốt cao, giống trong film chiến tranh mình hay coi. Lúc đó nhà em là nhà sàn trên kênh rạch. Cách đây trên 50 năm. Họ nói chuyện rì rầm. Điều mâu thuẫn là em cũng sợ đọc truyện ma. Nếu cùng ngồi nghe với cả đám bạn, hoặc gia đình thì em lại thích lắm. Hì hì. Thật ra đôi khi em cũng nghĩ về người đã qua đời, thắc mắc họ đang làm gì, v v…Nhớ và thương người thân lắm, cứ nghĩ đến là chảy nước mắt. Em không chơi cầu cơ, chỉ nghe chị em kể lại. Mà rốt cuộc chị Mai có đọc hết truyện này không? Em đâu có định nhát ma đâu. Tự nhiên viết thành ra như vậy. Cảm ơn chị đã đọc nhé. Bức ảnh cô bé đi về tinh cầu trong veo, có ngôi nhà đẹp, ấm áp, em xem mà tự nhiên thấy nghẹn ngào….

Leave a comment