Dường như xuân đang đến

Mấy hôm trước nói hết tuyết, biết là hơi sớm. Hôm nay nói dường như xuân đang đến, biết là cũng còn sớm lắm, nhưng thây kệ, cứ nói tướng lên như thế cho cảm thấy cuộc đời vui hơn. Thiệt là như vậy. Người ở xứ lạnh mong xuân, mong nắng. Niềm vui cuộc đời cũng chỉ giản dị đến thế thôi.

Tôi ngồi lẩn thẩn nhớ hai câu thơ, nghĩ là của cụ Bùi Giáng, nhưng bây giờ thì không chắc lắm, vì biết là mình hay nhớ sai. “Đêm nằm dưới lá trong cây. Bữa hôm nay mộng thấy ngày hôm qua.” Nhớ quàng nhớ xiên, từ chuyện nọ qua chuyện kia. Thật ra tôi muốn đặt tựa đề bài này là “bữa hôm nay kể chuyện ngày hôm qua.” Thay thế hai chữ mộng thấy bằng kể chuyện, nói vòng vo để đính chính mình mượn thơ Bùi Giáng, nếu không nói nguồn gốc cho rõ ràng thì mang tiếng đạo thơ. Mà nói ra rồi thì cũng e ngại bị chê là tầm chương trích cú, giả vờ như mình hay chữ, biết nhiều thơ.

Hôm nay nắng vàng rực rỡ, ngồi trong nhà mà nắng hắt từ ba cửa sổ, bên tay mặt là cửa sổ phòng khách, tay trái cửa sổ ngó ra sau rừng, sau lưng là cửa sổ ngó qua sân nhà bà Robyn. Trước mặt không có cửa sổ, ngó vào trong bếp thấy mấy cái muôi, spatula treo lòng thòng, nhà bếp tắt đèn chứ nếu ánh sáng mà từ trước mặt thì chói mắt khỏi viết luôn. Nắng rất to, nhưng trời rất lạnh. Sáng sớm cho thằng Xám ăn, trời lạnh cỡ 25 độ F. (-4 độ C.) gió vi vu thấy nó co ro ngồi chờ sẵn, thấy thương.

Mùa đông chắc chắn là khắc nghiệt với tất cả mọi loài, không chỉ với loài người. Hôm qua đi bộ con đường dọc bờ kênh Delaware và Raritan với ông Tám, tôi thấy hai bộ xương nai, vẫn còn màu đỏ tươi. Một bộ là của con nai con chết hồi tuần trước, bị tuyết lấp. Mấy hôm nay tuyết tan, xác con nai lộ ra. Có con thú nào đó đến rỉa gần hết, chỉ còn bộ xương sườn. Còn bộ xương kia thì ở xa hơn. Cũng là nai còn nhỏ, nhưng lớn hơn con nai con một chút. Đoán thế vì nhìn bộ xương sườn. Tội nghiệp cho hai con nai, nhưng cũng có loài thú nào đó, nhờ thế mà đỡ đói.

Có nghĩa là, trên con đường chúng tôi đi bộ, có những loài thú ăn thịt, chúng tôi chưa bao giờ gặp, và sẽ hiếm khi có dịp gặp. Những con thú ăn thịt chỉ xuất hiện vào ban đêm. Ngay cả trên cánh rừng sau nhà tôi, thỉnh thoảng tôi gặp cáo và có một vài con chưa bao giờ gặp, và không biết tên. Và có nghĩa là, ngoài kia, trong cuộc đời, trong thiên nhiên, cuộc tấn công đẫm máu, giành thức ăn, giành cuộc sống, luôn luôn tiếp diễn. Đời là một trường tranh đấu không ngừng. Nhiều lúc đang đi, nhìn xuống chân thấy lông chim vương vãi trên mặt đất, biết là có một con chim nào đó vừa mất mạng. Tội nghiệp. Những con chim bé bỏng hiền lành, thua cuộc, trở thành miếng ăn của những con chim to lớn, dữ dằn, nhưng cũng không kém phần đẹp đẽ như diều hâu, ó, và chim cắt (falcon).

Cuộc đời, luôn luôn là chỗ để (ít nhất là) hai khuynh hướng trái ngược nhau hiện diện. Kẻ đi săn đi giết. Người đi giúp đỡ, dưỡng nuôi. Hôm qua hôm kia gì đó, xem Netflix về những cuộc đi săn, có người đã nói rằng, họ đi săn vì họ yêu thiên nhiên, yêu đất đai và những con thú sống trên đất đai này. Tôi nghe nghịch lý nhưng sẽ không nói sâu về đề tài này, chỉ viết điểm này ở đây để suy nghĩ. Và cũng trong một buổi đi bộ ở Duke Farms tôi gặp cái này.

Tổ chim nhân tạo.

Cái này, là tổ chim nhân tạo. Mở cái cửa gỗ ra, bên trong là tổ chim. Có người nào đó, đã làm những cái tổ nhân tạo này để giúp các loài chim bị mất nơi làm tổ. Còn cái vòng kim loại quấn chung quanh cái trụ gỗ là để đề phòng các loại rắn, chuột có thể leo lên cây và chui vào cái lổ nhỏ bên trên mà tấn công chim hoặc ăn trứng chim. Sáng nay thấy nhà thơ Nguyễn thị Hải đăng một cái link có người đi đặt tổ cứu chim lam nên tôi nhớ ra cái tổ này tôi chụp mấy hôm trước. Ở vùng tôi ở, tổ chim này có lẽ là để giúp loại chim goldfinch, dịch là hoàng oanh hay hoàng yến gì đó, không chắc. Nếu không thì cũng là loại eastern bluebird, loại này to hơn goldfinch một chút, màu sắc không kém phần rực rỡ.

Chồi non

Sở dĩ tôi nghĩ xuân đang về, là bởi vì nhìn thấy từ trong tuyết, những mầm xanh đã xuất hiện. Hoa gì đây, sớm thế này chắc phải là crocus, hay daffodils. Mầm này to quá nên chắc không phải là snowdrops.

Những hôm nhiều tuyết, gió mạnh, tôi không gặp con hạc nào. Tuy vậy hôm qua nhiều lần hạc bay trước mặt nhưng không chụp ảnh kịp. Hôm đi bộ ở Duke Farms thì gặp ông già cô độc này.

Chim bay về núi tối rồi

10 thoughts on “Dường như xuân đang đến”

  1. Em nghĩ có lẽ chị không cần ngại bị người khác cho là chị đạo thơ hay khoe chữ. Nếu như theo dõi blog chị đủ lâu, độc giả sẽ phần nào biết khí chất của tác giả.
    Đọc đoạn chị viết về việc đi săn khiến em nhớ lại cuộc nói chuyện với học trò em cách đây rất lâu. Em xin kể lại.

    Cô giáo: Em có yêu thiên nhiên không?
    Học trò: Dạ có
    Cô: Em chứng minh đi
    Trò: Em rất yêu động vật
    Cô: Em yêu con gì?
    Trò: Dạ em yêu bồ câu
    Cô: Bồ câu trắng hay xám?
    Trò: Dạ bồ câu quay.

    Liked by 1 person

  2. em nằm với lá trong cây
    bữa hôm nay mộng thấy ngày hôm qua
    môi cười ở cuối sân ga
    phố nào cố quận xưa là tiễn nhau
    lệ vàng xanh mắt mai sau
    chùm bông tuyết mỏng pha màu vĩnh ly

    Liked by 1 person

  3. vĩnh ly là màu gì vậy chú phi công ? con bận xây nhà con quá nên không viết gì, sáng nào cũng dậy lúc 5:30 đưa tụi nhỏ đi xe bus, xong làm nông dân tới chiều làm bà nội trợ tối mới 8 giờ là con ngủ luôn huhu

    Liked by 1 person

Leave a Reply

Please log in using one of these methods to post your comment:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s