Đào hoa y cựu tiếu đông phong

Sáng nay ngồi đọc câu trả lời comment của Tống Mai (khungcuahep.com), tôi bỗng nhớ lại thời mới quen Mai trên blog. Bao giờ đấy nhỉ? Đã lâu để tôi quên chúng tôi “biết” nhau từ lúc nào, nhưng cũng dường như mới đâu như hồi tháng trước hay năm trước. Mới quen nên chưa có dịp gặp nhau. Bạn hỏi tôi, làm thế nào để có thể nguôi ngoai. Tôi bí. Không có câu trả lời. Có lẽ Thượng Đế thương tình cho mỗi người một chút khả năng lãng quên hay nguôi ngoai. Ngài rải từ trời cao xuống. Loài người xòe đôi bàn tay hứng lấy, có người dính được nhiều, có người được ít.

Hồi đó tôi nhớ có viết “Đào hoa y cựu tiếu đông phong.” Ngài Nguyễn Du dịch là “Hoa đào năm trước còn cười gió đông.” Tôi tưởng gió mùa đông nhưng Mai chỉnh là gió hướng đông là gió mùa xuân. Năm nay thêm một mùa hoa đào, đã có gió xuân. Mấy hôm nay mưa dầm, trời lạnh, ẩm ướt. Gió xuân nhưng vẫn còn hơi hướm mùa đông. Làm tôi nhớ đến một câu hát, hình như trong bài vọng cổ nào đó. “Ngọn gió đông ơi đừng thổi nữa. Lòng tôi lạnh lắm gió đông ơi.” (À tôi nhớ ra rồi, đây là một câu trong bài Tình Anh Bán Chiếu). Bạn đừng cười tôi quê mùa, mỗi lần tôi nghĩ đến một câu hát, tôi lại nhớ đến một câu vọng cổ. Tôi cũng không ngờ tôi nhớ vọng cổ nhiều như vậy. Bài hát thì vọng cổ. Thơ thì ca dao. Trong khi các bản nhạc Tây phương tôi không nhớ được mấy câu. Hôm qua ngồi nghĩ mãi vì nhớ mang máng có câu hát “rất khó mà chết khi ngoài kia chim hót vang lừng trong bầu trời.” Dùng google tìm thì ra bài “Seasons in the Sun” có những câu như thế này:

Goodbye my friend, it’s hard to die
When all the birds are singing in the sky
Now that the spring is in the air…

Tại vì câu mùa xuân về tràn đầy không gian mà tôi nhớ đến đoạn nhạc này. Và thêm một lần nữa lại tự nhủ, nghĩ đến cái chết trong lúc mùa xuân về phơi phới trong trời đất, quả là một điều đáng buồn. Quá xá buồn.

Mùa Xuân, hoa anh đào, làm tôi nghĩ đến Nhật Bản. Chắc có một lần nào đó tôi phải sang Nhật để ngắm anh đào nở ở xứ Nhật, chứ anh đào nở có khắp nơi ở Mỹ, nếu chỉ ngắm hoa cần gì phải đi cho xa. Branch Brook Park của New Jersey có hơn bốn ngàn cây. Hôm Thứ Bảy vừa qua 10 tháng Tư năm 2021, chúng tôi đi xem hoa đào ở Branch Brook Park. Dân Mỹ quả là không sợ Covid-19, công viên đông nghẹt người. Nếu bạn muốn có cơ hội chụp một hai tấm ảnh đẹp đừng đến những nơi có đông người như thế này. Khó mà có một tấm ảnh quang cảnh rộng vì người ta phủ kín khắp nơi. Có thể nói (lộng ngôn một chút) người nhiều hơn hoa. Tôi chụp được vài tấm, không ưng ý, nhưng để ghi nhớ mùa màng. Kẻo có lúc lại than phiền “một hôm thức dậy mùa vừa đi qua.”

Nói chuyện đi sang Nhật ngắm hoa nở, tôi lại nghĩ phải đi nhanh lên, kẻo có lúc lại hối tiếc như một nhân vật trong cuốn phim Cherry Blossoms. Phim ngoại quốc, nói tiếng Đức phụ đề Anh ngữ. Nhân vật chính là Rudi, một nhân viên đã đến tuổi về hưu. Vợ của ông tên là Trudi, người rất yêu văn hóa Nhật, đặc biệt là múa Butoh. Trudi biết chồng bị bệnh nan y (nhưng ông chồng không biết) nên muốn hai vợ chồng đi thăm các con. Hai người có đứa con trai làm việc ở Nhật.

Trudi gần gũi với các con, nhưng Rudi thì không. Với ông, chỉ cần có bà vợ là đã đủ. Trong khi thăm đứa con đầu (có vợ và con), cô con gái lesbian có partner, thì Trudi chết trong lúc ngủ. Sau đó, với trái tim tan nát, Rudi thực hiện nguyện vọng được đi xem nước Nhật, khi hoa anh đào nở, của người vợ vừa mới qua đời. Ông cố gắng nối tình thân với cậu con trai ở Nhật một cách khó khăn. Tình cờ ông làm quen với một nữ nghệ sĩ múa Butoh ở đường phố, 18 tuổi. Cô gái sống không nhà, ở trong một túp lều trong làng dành riêng cho người không nhà. Cô đưa ông đi thăm núi Phú sĩ, trình diễn và giải thích Butoh cho ông hiểu biết. Rồi ông qua đời trong lúc ở Nhật, có sự chăm sóc của cô gái nghệ sĩ đường phố. Cô cũng hướng dẫn người con trai trong việc hỏa táng thi hài Rudi. Cô gái Nhật, đã giúp Rudi trong những ngày cuối cùng, đỡ đau khổ với cái chết của vợ ở một xứ sở hoàn toàn xa lạ với ông.

19 thoughts on “Đào hoa y cựu tiếu đông phong”

  1. Ôi, câu chuyện cuối thật buồn cô ơi. Cháu khâm phục cô lắm, cô nhớ được nhiều thơ, ca, vọng cổ… khi viết blog rất đậm đà và cuốn hút ❤

  2. Chuyện thảm thương vì cả hai nhân vật chính đều chết… nhưng đẹp vì họ đã được toại nguyện, vì lúc cuối đời họ vẫn được ủ trong tình người, …

  3. Đúng vậy, câu “đào hoa y cựu tiếu dông phong ” là gió từ hướng đông thổi vào mùa xuân, chứ mùa đông thường là gió bắc, khí hậu cũng đôi lúc trái mùa, gió đông thổi mùa đông thường vào ngày đông chí, cũng vì giỏi thiên văn biết ngày đông chí có gió đông nên Khổng Minh bày trò mượn ngọn gió đông đốt quân Tào ở trận Xích Bích chỉ là bịp để lòe cho Chu Du sợ. Chắc ” Bà Tám” biết rõ câu thơ Tản Đà viết ” Dục hiệu Tô công pha Xích Bích, Hữu vô Gia Cát hữu Chu Lang”. Nhớ ngày còn học môn Việt Hán, thầy cũng bắt sinh viên dịch bài này, Ara dịch hai câu cuối “Nhân diện bất tri hà xứ khứ, Đào hoa y cựu tiếu dông phong” chỉ thoát nghĩa “Mặt hoa giờ đã đi đâu vắng , Cợt gió hoa đào vẫn ngóng trông”.
    Ara

  4. Những tấm hình tuyệt đẹp!,
    Với câu chuyện thật buồn,
    Đẹp với buồn làm bạn,
    Nên người mới thương nhau.

    DTQT.

Leave a reply to May Lily Cancel reply