Nhân đọc “Những Ngọn Gió Hua Tát” của Nguyễn Huy Thiệp tôi gặp đoạn văn dưới đây. Trích trong truyện thứ chín có tựa đề “Nạn Dịch”
“Dịch tả ở Mường La, Mai Sơn tràn đến Hua Tát vào một ngày thời tiết kỳ lạ: vừa nắng chang chang, vừa mưa như trút. Hơi nước ở trên mặt đất hầm hập bốc lên nghi ngút gai lạnh cả người. Trẻ con chết trước rồi đến người già. Người nghèo chết trước rồi đến người giàu. Người tốt bụng chết trước rồi đến lượt những tên đê tiện.”
Ảnh không liên quan đến bài. Đăng ảnh cho vui mắt thôi.

Một chú chim nhưng cháu không thấy có gì là cô đơn mà thấy sự tự tại. Nghe nạn dịch Nguyễn Huy Thiệp tả sợ quá!
LikeLiked by 1 person
Cô cũng cùng một ý nghĩ với cháu. Con chim có vẻ tự tại. Và dịch thì đáng sợ thật. Thời nào cũng thế.
LikeLiked by 1 person