Cái sở thú của tôi

Mấy hôm nay trời mát. Trong ngày nhiệt độ cao nhất chừng bảy mươi mấy độ F. chưa đến tám mươi. Tính theo độ C. chừng hai mươi mốt hay hơn một chút.

Sau nhà tôi, cây lá xanh um, nhiều lá đến độ trời hơi râm là thấy rừng tối om om. Buổi sáng ra sân nghe tiếng xào xạc nhìn kỹ thấy mấy cái đuôi của nai ve vẩy như những cụm hoa lau.

Hai con mèo hoang, Xám và Mun, thay nhau chiếm hữu cái sàn gỗ thấp sau nhà. Con nào đến trước thì sau khi ăn nằm kềnh ở đó để bảo vệ giang sơn của nó. Thỉnh thoảng hai con gầm gừ nhau, thấy tôi xuất hiện một con bỏ chạy. Ông Mun lớn tuổi hơn, giàu kinh nghiệm hơn, có nghĩa là nhát sợ loài người hơn. Bây giờ đã quen, hễ đói bụng mà thấy bóng tôi thì kêu meo meo lên, như báo hiệu là có mặt tôi ở đây, bà đừng bỏ đói tôi nhé. Hễ tôi kêu meo meo, thì Mun cũng đáp lại meo meo. Vẫn rất nhát sợ loài người, nghe tiếng mở cửa thì bỏ chạy lên đồi, núp sau mấy gốc cây, khi thấy có vẻ an toàn thì quay lại. Xám trẻ hơn. Có lẽ khỏe hơn. Khi hai con đánh nhau, kỳ phùng địch thủ, vật nhau, khóa nhau đến không con nào cục kịch nhúc nhích được. Sau đó thì thấy ông Mun bị nhiều vết thương. Còn Xám có khi hai ngày không thấy mặt, không biết đau quá nên trốn đâu đó để tịnh dưỡng, hay chỉ đến lúc không có Mun và cũng chẳng có người. Cả hai con, hôm nào đói thì đến sớm, chờ sẵn. Có hôm Mun nằm trên sàn gỗ gần thùng rác. Xám cũng nằm trên sàn gỗ nhưng sát vào cánh cửa. Hai con cách nhau chừng vài mét. Loài vật cũng tranh giành lãnh thổ. Thức ăn không thiếu không cần phải đánh nhau. Con nào đến trước thì ăn trước. Tôi thường cho hai loại thức ăn, thức ăn khô, loại hạt cứng ít mùi, và loại mềm có mùi cá hay gà. Bọn mèo có khi thích món cứng, có khi ưa món mềm, con nào đến trước thì được chọn món ăn mình thích, và khi thích thì ăn hết không chừa cho con kia, dù tôi đã chia thành hai phần để hai chỗ cách xa nhau.

Nhiều lần tôi thấy con cáo xuất hiện ăn thức ăn mèo. Nó to chừng một con chó trung bình nhưng nó gầy xơ xác. Nó thường đến buổi sáng sớm hay chiều tối. Nó ăn vài hạt rồi bỏ chạy ngó dáo dác như sợ hãi. Rồi lại chạy vào. Rồi lại chạy đi. Nó như làm một cuộc khiêu vũ với những bước thật nhanh. Có khi thức ăn còn ít quá, tôi muốn mang thêm thức ăn ra nhưng biết là sẽ làm nó sợ và nó sẽ chạy biến đi. Tôi thấy thương hại nó quá nghĩ đến cái đói của nó. Không biết đây là con đực hay cái. Ở đâu đó còn có những con cáo con nhỏ bé đang đói chăng? Tôi nhớ đến phim The Fantastic Mr. Fox, một phim của Anderson rất hay.

Mỗi ngày, đến nhiều lần, có ba con chim bluejay. Loại chim này rất khôn ngoan. Khi tìm thấy thức ăn chúng báo cho nhau biết bằng một loại âm thanh đặc biệt. Chúng bay sà xuống vụt lên thật nhanh, nghiêng nghiêng ngó ngó, mổ ráo riết, ngó ngó nghiêng nghiêng, nuốt vài hạt thức ăn mèo, sau đó bay vụt đi mang theo một hay hai hạt. Ngay cả thức ăn mềm của mèo còn dư chúng cũng ăn, và có vẻ rất thích. Lúc sau này mấy con mèo có lẽ vì no nên không còn hứng thú rình bắt chim, dù bản tính đi săn hoang dã vẫn còn. Có lần tôi thấy Mun đang vờn một con chipmunk như đồ chơi. Tội nghiệp con chipmunk đau quá và sợ hãi quá đến phát cuồng cứ nhảy cẫng lên mà không chạy thoát.

Mấy con ground hog sống dưới cái nhà kho cứ sáng sáng chiều chiều là ra sân gặm cỏ trông rất thoải mái. Thỉnh thoảng cả Nora, lẫn Xám và Mun, đều ngồi canh ở cái nhà kho. Có lẽ vì tò mò chứ có khi ground hog và mèo cùng ở trong sân nhưng một loại ăn thịt, loại kia ăn cỏ, không ai tranh giành với ai. Hôm kia tôi thấy một con ground hog con đang nũng nịu với mẹ rất đáng yêu.

Raccoon thì vẫn đến ăn thức ăn mèo. Bàn tay khéo léo của nó lật úp cả những cái bát để tìm thức ăn.

Chỉ có thức ăn cho mèo hoang mà tôi nhìn thấy bao nhiêu là thú đói. À, nai cũng ăn thức ăn mèo đó nha. Lâu rồi không có chụp ảnh nai. Chúng vẫn ở chung quanh nhưng vì cây cối rậm rạp nên không nhìn thấy. Có tấm ảnh chim bluejay.

Sẵn đây đăng thêm vài tấm ảnh chụp trong lúc đi bộ. Bên dưới là ảnh đàn merganser một mẹ năm con, là một loại chim nước, có thể bay và bơi, mỏ chim chân vịt.

Dưới đây là ảnh của trái dâu mulberry, có người bảo là trái mâm xôi, có người bảo là trái dâu tằm. Cây rất cao, to khác với sự tưởng tượng của tôi khi nói đến cây dâu tằm tôi cứ nghĩ nó cao chỉ tầm ngang ngực.

Và sau đây là vài tấm ảnh tôi chụp trên đường đi bộ của mấy hôm trước. Cái ảnh hoa hồng chụp ở phía sau nhà cổ trên góc đường Blackwell Mill Road. Mấy tấm khác là các loại hoa tôi không biết tên.

Catalpa tree

Catalpa tree thuộc loại cây to cao từ 12 đến 18 mét (20 – 40 ft.) Lá to hình trái tim. Trái dài nhỏ như trái đậu đũa. Hoa rất thơm.

Riêng cái hoa sau cùng này, nó bé như cái cúc áo. Tên hoa là Spreading fleabane. Đây là hoa thuộc gia đình aster, có 140 loại khác nhau, tuy vậy, sự khác nhau này rất nhỏ nhặt nên rất khó nhận ra. Có người gọi là cúc thạch thảo, có người gọi là hoa xuyến chi. Trông nó vừa giống daisy vừa giống cúc. Nhiều khi cánh rụng đâu hết chỉ còn cái nhụy vàng trụi lũi.

8 thoughts on “Cái sở thú của tôi”

    1. Cọp bé bé thì có Mun và Xám rồi. Cọp to nữa thì hàng xóm sẽ kêu Trung Tâm Kiểm Soát thú hoang bắt đi. Nếu không thì cũng sợ nó ăn thịt mấy con thú nhỏ, do đó xin từ chối 🙂

      Like

Leave a Reply

Please log in using one of these methods to post your comment:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s