Hôm qua

Hôm qua cô con gái út gọi điện thoại. Hai chúng tôi nói chuyện khá lâu. Sau đó cô con gái lớn text vài chữ, coi như là đang nghĩ đến mẹ. Tôi gọi lại trò chuyện một hồi. Quá trưa một chút, cô em út của ông Tám mang cho tôi gói quà. Bảo là biết chị lười đi chợ nên mua quà cho chị. Cô cho một bó rau muống, hai hộp đậu hũ của Hàn, và một gói vừa trái vải vừa nhãn, vừa đủ cho chị ăn. Vì thế tôi rửa sạch và ăn một mạch hết mớ trái cây. Trước đó tôi xay một quả táo nhỏ, một quả cam, và một quả quýt thành một ly to, uống khá no.

Liên tiếp mấy hôm nay trời rất mát mẻ dễ chịu. Hôm qua có mưa. Buổi tối mở hé cửa sổ cho gió lùa vào, hơi lạnh đủ để mình đắp chăn. Sáng sớm mèo Mun đã đến ngồi dựa vào cánh cửa sau. Có một dạo nó rất sợ hãi, hễ thấy dáng người dù là tôi nó cũng bỏ chạy thật xa. Lúc sau này nó cứ quanh quẩn sau nhà. Có hôm đến giờ đi ngủ tôi còn thấy nó nằm trên đầu bờ tường. Nó nằm đó cả ngày. Có khi nó nằm ngay trên lối đi từ cửa sau nhà để xe dẫn vào cửa sau nhà tôi. Hôm qua nó nằm trên cái bàn, cũng là mái chòi của nó, suốt ngày cho đến khi trời mưa. Mèo Xám ít đến. Có hôm mèo Xám đứng trên cái sàn gỗ thấp sau nhà, còn mèo Mun đứng gần cái chòi ông Tám làm cho bọn mèo trú mưa, đứa thì gầm, đứa kia thì rống, nghênh nhau đã đời, không con nào dám đến ăn, dù tôi đã chia thức ăn ra làm hai phần để cách xa nhau. Giá mà bọn chúng bớt ngu một chút, sẽ nhận ra không cần phải tranh giành cào cấu nhau, cứ lặng lẽ phần ai nấy ăn thì sẽ đỡ bị trầy trụa thương tích. Sáng hôm qua tôi thấy mặt mèo Mun đầy vết trầy xước, những vết thương đã lành nhưng vẫn còn dấu tích. Hậu quả của buổi đánh nhau trong một đêm nào đó tôi nghe tiếng mèo gào bên ngoài cửa sổ. Mèo Mun bớt sợ tôi. Có khi tôi mang thức ăn ra, nó ngồi khá gần chứ không bỏ chạy. Tiếng là gần, nhưng cũng cách xa hơn tầm tay tôi có thể vói tới.

Tối qua tôi xem chương trình Street Food Asia trên Netflix. Tôi không xem từ đầu, chỉ chọn vài ba đoạn phim, trước nhất là thức ăn Nhật ở Osaka. Sau đó, tôi xem món ốc xào của Việt Nam. Món ốc nhìn rất hấp dẫn. Những con ốc len khá to, béo ù, rồi sò điệp có cho đậu phộng trên mặt, đẹp và hấp dẫn. Trong phim người ta cũng kể chuyện về đời sống của những người buôn bán thức ăn trên đường phố, những món ăn quen thuộc cả với người ngoại quốc như phở và bánh mì. Phim thuyết minh bằng tiếng Anh, có những đoạn nghe tiếng người Việt nói, cô thông dịch viên nói bằng tiếng Anh. Đoàn phim đi đến các cửa tiệm và hàng quán trên đường trong thành phố. Người Việt, và người Mỹ làm phim đều gọi tên thành phố là Sài Gòn. Phụ đề tiếng Anh trên phim, khi người ta nói là Sài Gòn, viết thành chữ HCM. Leningrad đã trở lại là Saint Petersburg. Từ năm 1961 người ta đã thôi dùng tên thành phố Stalingrad. Trong lòng người miền Nam thành phố Sài Gòn có lẽ không hề đổi tên.

Rồi tôi xem phim Tracks. Phim mượn ở thư viện. Phim nói về cô gái Úc một mình làm cuộc hành trình 2,000 miles (3,200 km), đi xuyên qua sa mạc Úc. Phim gây ấn tượng mạnh trong tôi. Diễn viên đóng vai Robyn Davidson thì xa lạ với tôi, nhưng anh phóng viên giúp Robyn thực hiện cuộc hành trình Adam Driver thì không lạ. Kể từ khi tôi biết anh qua phim Paterson, tôi luôn có ấn tượng tốt với những vai anh đóng. Phim này xuất hiện từ năm 2013, có lẽ Adam Driver lúc ấy chưa nổi tiếng lắm. Năm 2019 tôi thấy anh có mặt trong phim, Star Wars, Marriage Story.

Tracks và Wild (Sheryl Strayed đi một mình hết 1,100 miles của Pacific Crest Trail) làm tôi thán phục hai cô gái gan dạ, có phần nào điên rồ, một mình làm một cuộc phiêu lưu, có thể đi vào cõi chết. Cả hai đều viết cuộc hành trình của mình thành best seller. Có lẽ phải có những kinh nghiệm sống táo bạo, vượt qua giới hạn, đến độ phi thường thì mới có đề tài để viết, có nghĩa là cái viết của mình đủ hấp dẫn người đọc. Tôi đã xem phim Wild và đọc quyển sách. Tôi cũng đã mượn quyển Tracks ở thư viện. Tôi không có số phiêu lưu hay du lịch, tử vi nói thế. Tử vi nói cung Thiên Di của tôi có Thanh Long Thiên Mã nhưng bị Tuần và Triệt chặn đầu chặn đuôi. Đi một lần từ Sài Gòn đến Pulau Bidong suýt chết. Vừa mới về hưu chưa kịp đi đâu thì đã bị cơn pandemic Covid chiếm đóng cả thế giới hai năm chưa thấy có dấu hiệu rút lui. Xem chừng tôi chỉ có thể nhìn thế giới qua phim ảnh, may mắn không bao giờ phải nhớ nhà khi nhìn thấy hoàng hôn có khói trên sông hay nghe tiếng cơm sôi.

Tôi nhớ có lần nhìn cảnh đồi núi Peru mà ao ước được ngồi đâu đó trên đỉnh núi cao nhìn cây cối, nghe chim hót. Tôi xem mấy tập phim về National Parks của Ken Burn, thấy tội gì phải đi Peru để lo sợ chuyện trở ngại ngôn ngữ. Đi qua Wyoming có ít nhất là hai cái công viên đẳng cấp quốc gia Yellowstone và Grand Teton biết bao nhiêu đỉnh núi cao. Sức già như tôi đi được bao xa mà mơ với ước.

Hoàng hôn ở một góc nào đó trên hồ Tonlé Sap

Xem phim thức ăn Việt Nam, ngồi mơ ước chuyện đi chơi ở VN, thấy người Việt làm chuyến Exodus rời thành phố, nghe thê thảm không kém gì chuyến Exodus của người Ấn Độ trong cơn đại dịch, tôi lôi ảnh cũ, chuyến đi VN năm 2019 tôi gặp lại tấm ảnh chụp hoàng hôn ở một góc nào đó trên hồ Tonlé Sap. Bạn sẽ nghĩ hồ này ở Kampuchia có liên quan gì đến người Việt đâu. Có chứ. Ở đây tôi gặp một số người Việt có cuộc sống rất nghèo nàn, đáng thương. Gần đây, viện cớ vì cơn đại dịch người ta giải tán làng chài, họ lại bị xua đuổi ra khỏi Kampuchia, và bị chận ở biên giới VN, không được phép vào. Họ là người không có quốc gia. Những người không được làm ăn kiếm sống một cách hợp pháp, không được đi học, không được chữa bệnh, không có cách để vượt qua số phận của họ.

Bạn thấy tôi đi ghê chưa. Trong vòng nửa tiếng đồng hồ tôi đi từ sân sau nhà ở New Jersey, sang đến Úc, qua Wyoming, rồi đến Kampuchia. Cảm ơn bạn nếu đã chịu khó đi với tôi cho đến hết đoạn này.

6 thoughts on “Hôm qua”

  1. Bài viết hôm nay thật dễ thương đó Hà.
    Hà ơi, hình chụp Hoàng Hôn ở hồ Tonle Sap thật đẹp.
    Thảo cũng giống Hà về VN mấy hôm nay thấy người ta
    lũ lượt từ Sài Gòn chạy về miền Trung lánh nạn mà nhói lòng.

    Liked by 2 people

  2. Lóng rày em đau hoài – lý do chỉ đọc không viết – Ngẫm nghĩ dân tộc mình sao buồn quá, khổ triền miên – có những sách những chuyện kể mông lung về lời nguyền sau khi chiếm Chiêm Thành – có khi nào là thật không chị Tám ha – mình có dịp ghé Nha Trang vào miếu đền cổ kính của họ, đúng là có gì đó rợn rợn sống lưng – y như cảm giác vào lò thiêu người Do Thái bên Ba Lan vậy – Chị vui và viết mỗi ngày cho em đọc với

    Liked by 2 people

Leave a Reply

Please log in using one of these methods to post your comment:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s