Thật ra tôi muốn gọi những tấm ảnh này là những tấm ảnh không nghệ thuật. Nhưng chỉ nghĩ đến đó thì tôi thấy mắc cỡ, nói vậy hóa ra mình tự nhận mấy tấm khác là ảnh nghệ thuật sao. Mắc cỡ vì tôi biết tài nghệ mình non kém. Đây là những khung cảnh tôi nhìn thấy trên đường đi bộ, hay đến thư viện, nhìn chung quanh thấy những hình ảnh giản dị, đời thường. Tầm nhìn thường bị giới hạn bởi những sợi dây điện chằng chịt, hay xe cộ chạy tới lui, hoặc đậu đầy trên đường. Tóm lại những khung cảnh này có màu sắc của mùa thu, bị tì vết. Thật ra tôi không đam mê nhiếp ảnh lắm đâu, tại vì tôi rất lười biếng, ngay cả đi chệch khỏi chỗ mình đang đứng để có một cái nhìn tốt hơn, đi xa hơn hoặc đến gần hơn, tôi đều lười. Thường chỉ giơ máy lên rồi bấm. Hình như tôi xem ảnh để khỏi phải suy nghĩ.


Tôi có thể xóa những cái camera trong bãi đậu xe nhưng lười biếng.


Đồng hồ chạy đúng giờ. Bên trên mặt đồng hồ có cái bảng nhỏ bằng kim loại khắc chữ PNC, tên ngân hàng.


*Mượn vài chữ trong bài hát Cô Hái Mơ của Phạm Duy. Chỉ có bốn chữ là hợp với cảnh thôi, hoàn toàn không dám ví von mình là khách thơ.
Hình đầu Hà chụp đẹp lắm.
Nhìn thấy thương cho thân cây,
Bị mọt cắn gần đứt ngang,
Nếu con người bị cắn vậy,
Chắc chắn chết từ lâu rồi.
DTQT.
LikeLiked by 1 person
Ba hôm sau quay trở lại thì thấy cái cây đã gãy và biến đi đâu mất tiêu.
LikeLiked by 1 person
Chắc council cho người đến chặt đem đi đó Hà.
LikeLiked by 1 person