Dọc đường nhìn thấy

Thật ra tôi muốn gọi những tấm ảnh này là những tấm ảnh không nghệ thuật. Nhưng chỉ nghĩ đến đó thì tôi thấy mắc cỡ, nói vậy hóa ra mình tự nhận mấy tấm khác là ảnh nghệ thuật sao. Mắc cỡ vì tôi biết tài nghệ mình non kém. Đây là những khung cảnh tôi nhìn thấy trên đường đi bộ, hay đến thư viện, nhìn chung quanh thấy những hình ảnh giản dị, đời thường. Tầm nhìn thường bị giới hạn bởi những sợi dây điện chằng chịt, hay xe cộ chạy tới lui, hoặc đậu đầy trên đường. Tóm lại những khung cảnh này có màu sắc của mùa thu, bị tì vết. Thật ra tôi không đam mê nhiếp ảnh lắm đâu, tại vì tôi rất lười biếng, ngay cả đi chệch khỏi chỗ mình đang đứng để có một cái nhìn tốt hơn, đi xa hơn hoặc đến gần hơn, tôi đều lười. Thường chỉ giơ máy lên rồi bấm. Hình như tôi xem ảnh để khỏi phải suy nghĩ.

Thân cây bị con beaver cạp gần đứt ngang. Coi vậy mà xô nó không ngã, bởi vì ngọn của nó được ngọn của cây khác chống đỡ.
Đi chợ mua thức ăn cho mèo, đứng trong shopping center nhìn lên đồi

Tôi có thể xóa những cái camera trong bãi đậu xe nhưng lười biếng.

Ảnh chụp ở bên hông thư viện ngó sang bên cạnh, gần sân thể thao
Ngân hàng đối diện với thư viện

Đồng hồ chạy đúng giờ. Bên trên mặt đồng hồ có cái bảng nhỏ bằng kim loại khắc chữ PNC, tên ngân hàng.

Trên đồi, Washington Rock Park
Thơ thẩn đường chiều* dọc bờ kênh D&R

*Mượn vài chữ trong bài hát Cô Hái Mơ của Phạm Duy. Chỉ có bốn chữ là hợp với cảnh thôi, hoàn toàn không dám ví von mình là khách thơ.

3 thoughts on “Dọc đường nhìn thấy”

Leave a Reply

Please log in using one of these methods to post your comment:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s