Peggy, người phụ nữ thú vị

Liên tiếp cả tuần nay trời rất lạnh. Hôm kia Jan. 11, 2022 nhiệt độ cao nhất là 21 F. thấp nhất là 11 F. (cỡ -7 C. và -12 C.). Tuyết vẫn còn đọng rải rác trên đồi và dọc theo đường dẫn vào nhà để xe. Trời có chút nắng. Tôi ở trong nhà không biết đã bao lâu. Ngày 28 tháng 12 năm ngoái (nghe xa xưa dễ sợ chưa) còn đi hiking. Ngày Jan. 2, 2022, qua nhà em út ông Tám ăn cơm. Như vậy là đúng mười ngày ở trong nhà, tôi chỉ ra ngoài sân để cho mèo ăn, chạy ra chạy vào chừng một phút. Hôm qua đỡ hơn, buổi chiều lên đến 34 F., cao hơn độ đông nước đá là mừng rồi. Tôi đi thư viện và đi chợ.

Tôi gặp bà ấy ở thư viện. Đây là lần thứ nhì. Bà cao lớn, tóc bạc, đầu búi tóc, nhìn sau lưng bà ấy có dáng dấp của Katherine Hepburn, lúc Hepburn đóng phim the Golden Pond với Henry Fonda. Tôi đến trước, chuẩn bị đưa sách vào máy ghi nhận sách mượn, thì bà bước vào, tay cầm quyển sách. Có vẻ như bà muốn trả sách. Tôi nhường cho bà đi trước, vì số sách tôi chuẩn bị mượn mang về khá nhiều. Dù computer ghi nhận sách rất nhanh, cũng phải mất thời gian. Bà mỉm cười tiến đến quầy của quản thủ thư viện. Lần trước cũng vậy, lần nầy cũng vậy. Bà trả sách nhưng hỏi dăm ba câu, có vẻ như cố kéo dài thời gian để được trò chuyện. Hai bên đối đáp qua lại vui vẻ, cười lớn. Tôi kiên nhẫn chờ.

Bà lui lại phía sau, để đến phiên tôi, nhưng có vẻ vẫn còn muốn nói chuyện với Glenda, nhân viên thư viện. Nhìn đống sách và phim tôi đang check out bằng computer, bà kêu lên, dĩ nhiên bà nói bằng tiếng Anh, ở đây tôi viết bằng tiếng Việt cho tiện.

“Trời đất! Bộ suốt ngày bà không có việc gì để làm hay sao?” Bà ấy hỏi.
“Tôi về hưu rồi nên có nhiều thì giờ. Đó là cái lợi của tuổi già.” Tôi mỉm cười trả lời.
“Tôi cũng về hưu rồi, nhưng tôi bận rộn lắm. Suốt ngày làm không hết việc.”
“Vâng! Nhưng đó là những công việc bà chọn để bận rộn.” Tôi nhấn mạnh chữ chọn.

Và nghĩ thầm. Nếu mình làm công việc mà mình yêu thích thì có cảm giác như mình hưởng thụ chứ không như làm việc. Thử bảo học sinh hay sinh viên, ngay cả sinh viên hậu đại học đang nghiên cứu làm luận án tiến sĩ, đọc một đống sách dày như đống sách tôi đang mượn, rồi hỏi họ xem đó có phải là việc làm nặng nhọc hay không. Tôi nghĩ thầm. Thật ra tôi không muốn làm gì khác hơn đọc sách và xem phim. Và tôi có quyền được sống như ý tôi muốn.

Đáng lẽ phải đứng cách xa tôi 6 ft. bà lại chồm tới gần tôi, như thể sự tò mò về một bà cụ người Việt với một đống vừa sách vừa phim (tất cả là 38 món) khiến bà nhột nhạt, cần phải hỏi thêm.

“Bà đọc gì? Xem gì?”
Tôi lấy vài cuốn phim đưa cho bà xem. Cuốn phim đầu tiên nói về múa ba lê.
“Trời ạ! Bà thích múa ba lê à? Bà có biết múa không?”
“Không! Nhưng tôi thích xem những câu chuyện được trình diễn bằng điệu múa.”

Người phụ nữ lại nhìn đống sách, có một tập truyện ngắn bao gồm các tác giả danh tiếng, như Hemingway, và Haruki Murakami. Bà nói vài câu về Heming-way, tác giả bà thích. Bà bảo rằng bà nên viết lại câu chuyện gặp gỡ với tôi và sách vở, có lẽ bà là người viết văn. Bà lại nói chuyện với Glenda là bà bận lắm nhưng hôm nào đó sẽ mượn thêm sách và phim. Tôi hỏi:

“Bà đã thử quyển nào của Murakami chưa? Nếu bà viết thì bà sẽ viết gì?”
“Ồ chưa. Tôi không biết đọc tên của ông ấy. À, có người bảo tôi nên viết những chuyện thường ngày của địa phương, người tôi gặp, và với giọng văn khôi hài. À! Bà có quyển photoshop kia kìa. Bà có biết dùng photoshop không? Tôi đáng lẽ nên dùng photoshop. Tôi là photographer. Tôi không thích chụp “weird stuff” tôi chỉ thích những bức ảnh đẹp, nice. Hỏi Glenda xem, tôi có nhiều bức ảnh rất đẹp.” Glenda công nhận.
“Vâng. Tôi có dùng photoshop, và tôi thích.”
“Thế bà có giỏi không?”
“Không giỏi mấy. Bà không cần phải giỏi để thích một cái gì đó.” Tôi nói tiếp. “Bà có thể ghi tên học miễn phí, online, với chương trình dạy photoshop của thư viện ở đây nè.”
“Ồ! Tôi sống trong cái xe của tôi. Và tôi bận lắm. Không phải được như bà suốt ngày chẳng phải làm gì đâu.”

Tôi đoán, nếu bà sống trong xe, có thể bà không có computer, hay không có internet. Không biết xe của bà là loại xe gì, có thể là loại xe to như cái nhà di động, chứ thời tiết này mà ở trong xe nhỏ không có sưởi ấm thì chắc chết. Trông cách ăn mặc của bà rất tươm tất không có vẻ homeless. Bà Glenda giới thiệu hai chúng tôi với nhau. Chúng tôi chính thức chào nhau. “Nice to meet you!” Bắt tay nhau. Và chia tay nhau.

Tôi nói tên tôi, Haiha. Bà vất vả nói tên tôi mãi vẫn không đúng. Bà Glenda thì nói tên tôi một cách dễ dàng và bà rất tự hào về việc này. Glenda nói cho tôi biết, bà ấy tên là Margaret, nhưng thường dùng tên Peggy.

Có lẽ cơn đại dịch này khiến Peggy ít được gặp bạn bè để trò chuyện nên bà phải đến thư viện để có người trao đổi ý nghĩ. Nói chuyện với bà xong, tôi tự hỏi, tại sao bà nghĩ người ta chỉ đọc sách xem phim vì người ta không có việc gì để làm. Có những người phải nhín thì giờ, chỉ bận rộn với những việc làm cần thiết, để thì giờ quí báu còn lại cho việc đọc sách (và xem phim) đó chứ. Bộ đọc sách không đủ quan trọng hay sao? Và tôi muốn nói, nhưng không nói, là tôi earn my rights trong đó có quyền không làm những việc chỉ để giữ cho mình luôn bận rộn. Tôi chọn, và được quyền, nằm è trên ghế sô pha, gác chân lên thành ghế, xem phim và đọc sách.

3 thoughts on “Peggy, người phụ nữ thú vị”

  1. Cảm ơn Chị …những điều Chị viết làm trong tôi giải tỏa nhiều cái gọi là cơm áo…nó đè nặng lắm….xin phép Chị được chia sẻ về Facebook….vì từ lúc Chị bỏ Facebook bà xã tôi không được đọc những gì của Bà Tám…

    Liked by 1 person

Leave a Reply to Bà Tám Cancel reply

Please log in using one of these methods to post your comment:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s