Nhật ký đọc 6

Đây là quyển sách tôi chỉ đọc có vài đoạn. “Stupid Things I Won’t Do When I Get Old” (Những việc ngu đần tôi sẽ không làm khi tôi già) của Steven Petrow viết chung với Roseanne Foley Henry. Ông dùng chữ ngu đần, tôi thấy nên dùng chữ silly, nếu ông có dụng ý viết một quyển sách để chế riễu nhẹ nhàng hay khuyến khích người ta sống theo ý muốn, làm cho cuộc sống sinh động và sự tồn tại của mình có ý nghĩa hơn.

Quyển sách có tựa đề rất hấp dẫn nhưng tôi chỉ đọc tóm tắt nội dung thấy tác giả chia ra ba nhóm tiểu đề. Thứ nhất là những việc tác giả không làm ngay bây giờ, chưa già (mấy). Thứ hai là những việc không làm sau khi già (về hưu hay gì đó tôi quên mất). Và thứ ba thì tôi hoàn toàn không nhớ mình đã đọc gì.

Ở phần thứ nhất, ông Petrow nói một trong những việc “ngu đần” ông không làm ngay bây giờ là ông sẽ không nhuộm tóc. Điều này nghe cũng được, dù tôi không thấy chuyện nhuộm tóc quan trọng (hay đáng sợ bị chế nhạo) đến mức phải nhắc đến đầu tiên. Chỉ trích việc nhuộm tóc là tự đặt mình ra giữa sân để bị người ta ném đá. Có lẽ việc nhuộm tóc, nếu có bị chỉ trích, thì đó là việc che dấu mình đã có tuổi, mình còn đỏm dáng điệu đà, và mình sợ bị chê. Nhưng người nào cũng có quyền sống theo ý thích của mình. Đâu có gì đáng chê trách nếu mình thích được có vẻ ngoài hình dáng trẻ hơn tuổi thật, và có màu tóc đen, hoặc đỏ, tím, hay xanh. Tôi thấy có nhiều cô gái trẻ măng nhuộm tóc bạch kim, người trẻ thì tóc bạc vẫn thấy trẻ. Ngay cả những người nhuộm tóc để che dấu tóc bạc, người ta vẫn biết là lục phủ ngũ tạng còn trẻ đến mức nào.

Quyển sách cũng nói thêm là khi già tác giả sẽ không làm những việc như: không chơi với bạn trẻ, không mặc quần áo kiểu trẻ, không làm những việc không hợp với số tuổi, và những việc đại loại như thế. Không làm cái không làm có nghĩa là làm. Ai già mà thích chơi với bạn trẻ, mặc quần áo kiểu trẻ, thích làm thích chơi những việc ngông cuồng của tuổi trẻ, thì cứ việc. Và ông sẽ không chừa hai khoảng trống sau dấu chấm câu để bắt đầu câu mới. Chỉ đọc đến đó là tôi ngưng vì tôi thấy quyển sách viết nhảm. (Chắc có nhiều bạn không để ý đến cách viết của người Mỹ. Dấu chấm câu được đặt ngay sau chữ không có khoảng cách. Sau đó có hai khoảng cách mới đến chữ của đầu câu sau). Đa số người Việt chỉ có một khoảng cách.

Ở đầu quyển sách có vài câu trích dẫn thú vị.

“It is not true that people stop pursuing dreams because they grow old.  They grow old because they stop pursuing dreams.” – Gabriel Garcia Marquez

Không phải người ta ngừng theo đuổi những ước mơ vì người ta đã già. Họ trở nên già cả vì họ từ bỏ những ước mơ.”

How old would you be if you did not know how old you are? – Satchel Paige

Ông hay bà được bao nhiêu tuổi khi ông hay bà không biết số tuổi của mình?

Sau đó tôi đọc quyển Susan Sontag “On Photography.” Nhưng để ngày mai tôi sẽ viết Nhật Ký đọc 7. Hôm nay thì để đọc về thiền sư Thích Nhất Hạnh viên tịch.

Con cáo lang thang vào sân sau nhà tôi.

Update: ngày 23 tháng 1 năm 2022, 6:01am. Bài thơ Quế Trân Dã Thảo tặng.

Tóc Không Bạc.

Tóc có bạc nhưng tâm hồn vẫn trẻ,
Đó là diều cần nhất phải không em,
Sáng mai này em thức dậy sau đêm,
Nếu không ngủ tóc có vài gợn trắng!

Thì đừng nói rằng tại em đã già.
Nhuộm tóc đi níu thời gian chớ ngại,
Ở ngoài kia trời còn ửng nắng hồng.
Dù thời gian có đứng lại hay không.

Thân tặng Hải Hà.
DTQT.

5 thoughts on “Nhật ký đọc 6”

  1. Thực sự lúc nhận ra tóc mẹ cháu đã bạc nhiều hơn hẳn so với năm ngoái và đã vượt xa rất nhiều mức “vài sợi”, cháu đã thấy rất hoảng hốt nên khi thấy mẹ nhuộm lại tóc, cháu lại thấy nhẹ nhõm phần nào, dù chỉ là giả tượng.

  2. Tóc Không Bạc.

    Tóc có bạc nhưng tâm hồn vẫn trẻ,
    Đó là diều cần nhất phải không em,
    Sáng mai này em thức dậy sau đêm,
    Nếu không ngủ tóc có vài gợn trắng!

    Thì đừng nói rằng tại em đã già.
    Nhuộm tóc đi níu thời gian chớ ngại,
    Ở ngoài kia trời còn ửng nắng hồng.
    Dù thời gian có đứng lại hay không.

    Thân tặng Hải Hà.
    DTQT.

Leave a reply to Bà Tám Cancel reply