Bữa trước đi bộ trên đường Library Walk gần thư viện thành phố New York, thấy một trong những câu văn hay được làm thành bảng đồng gắn trên lề đường. Bohumil Hrabal không được nhắc đến nhiều trong văn chương Mỹ nhưng mấy hôm nay tôi tình cờ gặp tác phẩm của ông vài ba lần. Nhà văn này có căn nhà ở ngoại ô, ông dùng để làm chỗ yên tịnh để viết văn. Ông có nuôi mấy con mèo nhưng chỉ cho mèo vào nhà khi ông đến. Bình thường mấy con mèo sống bên ngoài. Cứ mỗi lần ông đi về thành phố thì mấy con mèo đứng nhìn theo và ông rất tội nghiệp cho chúng nó. Thư viện thành phố tôi ở có vài cuốn phim dựa vào tác phẩm của nhà văn Tiệp này.

Bởi vì khi tôi đọc,
Thật ra tôi không chỉ đọc;
Tôi bóp một
câu văn hay vào
mồm và tôi
ngậm nó như là
một viên kẹo trái cây,
hoặc là tôi nhấm nháp
như là
rượu
cho đến khi
tư tưởng
tan vào
trong tôi
như
men rượu
thấm vào
trong óc
và
trái tim
và
tiếp tục chảy
trong mạch máu
đến tận cùng gốc rễ
của mỗi đường gân thớ thịt.
Bohumil Hrabal (1914 – 1997) Trích trong quyển “Nỗi Cô Đơn Ồn Ào”
Beautiful passage Hà.
Mai thật tâm đắc với “When I read, I don’t really read; I pop a beautiful sentence into my mouth and suck it like a fruit drop, or I sip it like a liqueur until the thought dissolves in me like alcohol, infusing brain and heart and coursing on through the veins to the root of each blood vessel.”
Cũng giống như khi nhìn một cảnh đẹp không chỉ bằng mắt mà với trái tim cho đến khi rướm máu : )
LikeLiked by 2 people
Cám ơn Mai. Mai có quan điểm rất full of passion.
LikeLike