Buổi chiều hôm qua (10/27/22) tôi đi thư viện để trả sách và mượn thêm sách. Sẵn thuận đường tôi ghé Washington Rock Park chụp vài tấm ảnh mùa thu. Không đem máy ảnh nên dùng phone để chụp ảnh. Sáng nay ngồi tiếc đã không mang máy ảnh theo.
Mưa liên tiếp mấy ngày, hôm qua nắng rực rỡ. New Jersey chỗ tôi ở đang hồi cao điểm chuyển màu lá mùa thu. Washington Rock Park ít có cây lá đỏ, đa số là lá vàng. Sau nhà tôi màu sắc cũng rực rỡ nhưng cây rừng chằng chịt lắm, vào ảnh chỉ thấy màu sắc loạn xạ, không đẹp. Có những lúc tôi nhìn thấy cảnh thu, nghĩ là nếu gom vào tấm ảnh chắc vừa mắt. Thí dụ như lái xe lên đoạn đường đèo Warrenville nhìn thấy màu sắc và ánh sáng với những cung đường ôm vòng với khoảng trời xanh biếc. Hoặc lúc lái xe xuống dốc nhìn thấy sau hàng thông xanh là một vạt màu đỏ như một tà áo cùng chiều dài với hàng thông nhưng phần lớn bị che khuất. Phía sau vạt màu đỏ là vạt màu vàng nắng chiếu lóng lánh. Ba vạt màu này lại bị một hàng cột điện và dây điện chắn phía trước, nếu lấy vào trong ảnh sẽ bị bớt đẹp. Nghĩ thế nhưng tôi đang lái xe không muốn dừng lại để chụp ảnh. Bởi vì đổi vị trí, khác ánh sáng tấm ảnh không còn như trong sự tưởng tượng của mình nữa.
Mùa thu thật kỳ diệu. Mới tháng trước, tuần trước, vẫn ngần ấy cây lá, thế mà vài ngày trở lạnh, cây lá trở màu, nắng lên, vạn vật bừng sáng, đời là một khung trời nắng đẹp (câu hát nào đó tôi quên tên tác giả). Thảo nào có nhà văn nhận xét. Mùa thu là mùa xuân thứ nhì trong năm, màu lá là màu hoa.


Dây điện chằng chịt, nhưng hàng cây màu vàng sáng rực phía xa là cảnh mùa thu ở vùng này. Hầu như khắp nơi, nhìn lên đồi thấy hằng lớp cây với màu lá vàng, thỉnh thoảng chen vài cây màu đỏ. Vậy đó, tuần tới chắc là sẽ không còn rực rỡ nữa. Thu đến rồi thu đi. Chưa đi, sẽ đi, nhưng lòng người thì đã tiếc.