



Giờ thì bất cứ cái gì, cây lá cỏ đều thấy khô, ngay cả khi mưa dầm suốt ngày hai ba hôm trước. Tôi rất yêu màu lá khô, nâu óng ả, của những chiếc lá còn vương lại trên cây. Có một số cây, đặc biệt là cây sồi và cây beech, lá khô còn trên cây mãi cho đến mùa xuân. Ngay cả một số cây phong cũng thế.
“Mỗi khi bàn chân em bắt đầu cảm thấy lạnh, hằng năm, em cứ nằm mơ trở về quê nhà. Em chỉ mong được về nhà.” Trích trong truyện ngắn Vào Mùa Đông của Yasunari Kawabata Nguyễn Thị Hải Hà dịch.
Mời đọc ở link dưới đây. Và nghe giọng đọc rất êm dịu của Phan Hoàng My. My, ngoài giọng đọc thiên phú còn viết văn rất hay. Bài cô viết về người cậu hay bác, là thương phế binh, nhưng đã vươn lên, vượt qua thương tật và thành công trong cuộc sống ở nước ngoài, đầy cảm xúc. Cô được giải thưởng của cuộc thi viết Muôn Nẻo Đường Đời. Ngay từ lúc đọc bài lần đầu tôi cũng thầm nghĩ, bài này phải được giải thưởng vì hay quá. Khi tôi dịch truyện ngắn của ông Yasunari Kawabata, tôi cứ nghĩ bài này nếu được nghe qua giọng đọc của My chắc là hay lắm. Nếu có bạn nào không vào được trang mạng này nhưng muốn đọc truyện, cho tôi biết, tôi sẽ đăng nguyên truyện ở blog. Truyện ngắn thôi, chỉ chừng 5, hay 6 trang, đọc rất mau hết. Bài đăng ở Sài Gòn Nhỏ thường được kèm thêm những tấm ảnh đẹp lộng lẫy.
Bản dịch rất hay Hà, và giọng đọc nhẹ nhàng.
Cái đẹp nằm trong sự khiêm tốn và nhẫn nhục của vị samurai trước nghịch lý của hoàn cảnh và của cả tình cảm riêng tư.
LikeLiked by 2 people
Cám ơn Mai, ghé chơi nghe đọc. Tết này có đi chơi không?
LikeLike
Mai chỉ về thăm mộ ba của Mai ở Huế thôi.
LikeLiked by 1 person
tấm ảnh 2 chiếc lá khô đẹp quá cô Tám
LikeLiked by 1 person
Cám ơn cháu. Mình hợp ý nhau, cô cũng thấy lá khô đẹp, không phải nhờ kỹ thuật chụp ảnh, mà tại tự nó đẹp sẵn.
LikeLike