Tôi nuôi Bồ đã được vài năm. Bồ đến lần đầu còn nhỏ xíu. Xông xáo, xục xạo. Giữa ngày đông tháng giá, Bồ ngồi ngay cửa sau, ngó chăm bẳm vào nhà, chờ cho ăn. Có lần tôi bắt gặp Bồ lục lọi cái thùng đựng chai và báo (recycle). Cái mặt Bồ khá dữ tợn, nhưng nhìn hoài bỗng thấy dễ thương.
Làm cho Bồ cái ổ, Bồ đến ngủ. Bồ bị thương tích vài lần, sợ Bồ chết nhưng đều qua khỏi. Lúc sau này Bồ quyến luyến với một cô bé xinh xinh. Rồi cũng có vài đứa con trai giống Bồ đến sau sân nhà tôi. Bồ đánh nhau với một đứa trẻ hơn Bồ và dữ hơn Bồ. Cái thằng ấy khỏe và nhanh nhẹn hơn, nhưng trông nó cũng giống như lần đầu tôi gặp Bồ. Trẻ và khỏe.
Đi chơi mấy ngày, tôi e ngại, không ai cho Bồ ăn. Ông chồng tôi nạt tôi, cứ lo lắng tầm phào. Kệ nó. Đàn ông sao hay nhỉ, chẳng nhiều tình cảm vớ vẩn như mình.
Có một buổi tối, tôi đi ăn tiệc về, thấy trên sàn gỗ sân sau đầy lông. Mấy cái chén thức ăn nước uống đổ vung vãi ngổn ngang như một bãi chiến trường. Không biết đó là lông chim hay lông chipmunk hay là những mảnh vụn da thịt của Bồ. Tôi nghĩ Bồ gặp chuyện không may, tuy nhiên sáng hôm sau Bồ vẫn đến ăn sáng. Tôi thấy Bồ mệt mỏi, xơ xác. Mỗi lần nghe tiếng đánh nhau trong rừng đêm khuya tôi vẫn lo lắng cho số mạng của Bồ. Buổi chiều tuần trước tôi nghe tiếng kêu gào thất thanh. Chạy vội ra sân thì chẳng thấy manh mún nào. Anh chàng trẻ tuổi, con của Steve đang làm vườn cũng hỏi vọng sang.
“Bà có thấy con chồn cắn cổ con mèo không?”
“Không! Tôi chỉ nghe tiếng gào không thấy gì cả.”
Rồi Bồ biến mất. Ngày nào tôi cũng trông ngóng. Một ngày. Hai ngày. Ba ngày. Cả tuần ngày nào tôi than thở với con gái của tôi.
“Mẹ nghĩ Bồ bị giết chết rồi.”
Con tôi nói.
“Con rất tiếc. Con cũng buồn mẹ ơi. Nhưng dù sao mẹ cũng giúp cho cuộc sống của nó đỡ vất vả một thời gian. Ít ra cũng kéo dài mạng sống của nó.”
Buổi chiều đang ngồi xe lửa trên đường về nhà. Tôi nhận được text của con tôi. Tôi tưởng tượng như con bé đang liến thoắng trong message.
“Boyfriend còn sống mẹ ơi. Nó đến ăn. Và trông nó rất khỏe, chẳng có vẻ gì mệt mỏi đau yếu hay thương tích gì cả. Nó còn giết cả con chipmunk nữa.” Tôi thấy mừng vô cùng, nhưng cũng len lén có chút buồn. Mừng là Bồ chưa chết. Nhưng buồn là Bồ phản bội mình.
Tôi nhớ đến nhân vật trong “Life of Pie” đã nói một câu, đại khái là thú vật nó không có tình cảm, nó đến hay đi chỉ vì thức ăn chứ không phải vì yêu mến người cho nó ăn. Nói thêm để giải thích cho bạn nào mới quen. Boyfriend là con mèo hoang trắng đen. Bồ là nghĩa tiếng Việt của Boyfriend. Đáng lẽ phải gọi là thằng Bồ, hay anh Bồ, nhưng gọi thằng thì nghe hạ bệ quá, còn anh thì lại trang trọng quá. Vì thế nên chỉ gọi là Bồ.
Nghĩ cũng lạ, con mèo hoang không phải của mình. Thế thì tại sao vắng nó tưởng nó bị chồn cáo giết chết lại thấy buồn. Rồi biết là nó không chết lại thấy mừng. Rồi biết là nó không đến là vì nó không cần ăn thì lại buồn (tí xíu thôi).
Quả đúng là mình có trái tim trắc nết.
Viết tiếp sáng Chủ Nhật 2 tháng Bảy, 2017. Con mèo Ginger, bạn của Boyfriend vẫn đến ăn, chờ được cho ăn. Lúc sau này có thêm con mèo đen tuyền, mắt xanh (hay vàng) đến ăn. Con mèo này trẻ, gầy, nhanh nhẹn, bắt chim rất giỏi, không thua gì Nora lúc còn trẻ, đến ăn. Nhưng tôi không cho ăn. Ông Tám vẫn cho mèo ăn còn tôi thì không muốn cho mèo hoang ăn nữa. Tôi vẫn không gặp lại Boyfriend. Có lẽ là đâu đó, các nhà láng giềng, hoặc chủ cũ của Boyfriend đã nuôi giữ nó hay đem nó đi nhà thương. Có nghĩa là có một người nào đó thương mèo hơn tôi thương. Người Mỹ, bạn không biết, có nhiều người thương thú vật hơn cả thương người.
Tôi thì không còn muốn yêu thương thêm một con mèo nào nữa.
You must be logged in to post a comment.