Cô út nhà tôi chẳng biết bàn tính với bạn bè thế nào bỗng một hôm đòi đi viếng đại học New York (NYU). Ừ thì đi, hôm qua đại học New York có open house, mở cửa chào đón tất cả phụ huynh và học sinh tương lai muốn vào đại học này. Chương trình đón tiếp lúc 9 giờ rưỡi. Từ nhà đến NYU có lẽ hơn một giờ ba mươi phút nhưng để chắc ăn con bé bị đánh thức lúc bảy giờ; mà đêm qua chắc là cô nàng thức khuya lắm nên bảy giờ sáng dậy nó không mở mắt nổi, quạu cọ thấy rõ. Đi viếng trường đại học với con bé này rất bực mình, lần nào đi cũng không vui dù là đi vì tương lai vàng ngọc của nó.
Trường ở ngay cạnh một công viên nhỏ khá xinh xắn. Ngay ở một đầu công viên có cái cổng chào to tướng, nhìn có giống cảnh ở châu Âu không? Mỹ vì không có được nền văn hóa lâu đời của châu Âu nên thường hay bắt chước những kiến trúc của Hy lạp và La Mã.
Con bé đi, nửa ngủ nửa thức, nhăn nhó. Vào đến phòng chờ của khách đến thăm trường, tôi ngồi ngắm cái đồng hồ cổ lỗ sĩ gọi là grandfather clock. Bên ngoài cửa sổ là một góc của thành phố New York, cái nhịp sống ồn ào rào rạt đang chảy bất tận. Nơi đây biết đâu chừng sẽ là nơi con bé cư ngụ bốn năm đại học? Tôi lấy máy ảnh chụp hình cửa sổ và cái đồng hồ thì tôi bị con tôi rầy; đi đâu cũng chụp hình, giọng nó quạu cọ làm tôi phát sùng nhưng làm thinh. Ở xứ này lâu năm nên quen, biết điều hơn, con đặt đâu cha mẹ phải ngồi đấy.
Chúng tôi được đưa đi thăm những building khác, thư viện của trường đại học này khổng lồ, kiến trúc tân kỳ. Trường đại học này không có một campus theo kiểu truyền thống. Cả trường đại học bao gồm nhiều building rất to nhiều tầng trông như một cái khách sạn đồ sộ hay một cái department store, có mới có cũ. Trong một building cũ thì phòng vệ sinh cũng cũ kỹ tồi tàn, sứt tay gãy gọng nhưng vẫn còn dùng được và không đến nỗi dơ bẩn. Ảnh này chụp công viên và quảng trường Washington ở tầng lầu thứ chín của một building mới xây của NYU.
Một người vẫn còn ngủ.
Tôi đi New York nhiều lần gần đây. Mỗi lần đi thấy rung động khác nhau. Giữa thành phố náo nhiệt thỉnh thoảng xe đi ngang một con đường hẹp, vắng, hai hàng cây chụm đầu vào nhau, nhà cửa đóng kín im ỉm, những dãy cửa đều nhau, cùng kiểu đôi khi khác màu. Cứ mỗi góc người ta bắt gặp một hình ảnh vừa lạ mắt lại vừa ấm cúng. Những con phố sống ngay trong thành phố náo nhiệt vẫn giữ một vẻ khép kín im lặng dường như xa lạ với tất cả mọi người, như một cô gái hay một bà cụ già lặng lẽ quay vào bên trong tâm hồn mình, vui hay buồn chỉ mình người ấy biết.
You must be logged in to post a comment.