Lại thêm một trận tuyết

Sáng nay, tôi chuẩn bị đi làm như bình thường, nhìn ra cửa sổ thấy có một lớp tuyết phủ trên cỏ, và trên xe, nhưng mặt driveway vẫn còn đen. Vậy mà chỉ nửa tiếng sau, tuyết đã phủ trắng. Tôi gửi email xin nghỉ. Tuyết càng lúc càng dày, mà tôi vẫn chưa hồi phục hẳn sau cơn bão tuyết thứ nhì. Đây là trận tuyết thứ ba. Mỗi cơn tuyết cách nhau không đầy một tuần lễ.

Trận tuyết đầu tiên, chỗ tôi tuyết rất ít, mưa nhiều dầm dề hai ba ngày. Chị Cẩm Vân ở Texas nghe tuyết mạn Đông Bắc dữ dội quá nên hỏi thăm. Tôi hân hoan trả lời em không sao, chỉ mưa nhiều lụt lội chút đỉnh.

Trận tuyết thứ hai, tôi ỷ y khinh thường. Một năm mấy lần bão tuyết mà, bình thường thôi. Tuyết ướt, bám trên cây rất dày. Đẹp như thiên thai, wonderland, white land, nirvana, narnia. Thầm nghĩ người ta báo động quá chừng nhưng tuyết rơi êm đềm thế này, có gì đâu. Khoảng ba giờ chiều tôi chưa nấu ăn, điện chập chờn rồi tắt. Cả xóm 25 nhà đều không có điện. Tôi ăn tối bằng bánh mì và cá hộp. Công ty điện lực ra thông báo, 4 giờ sáng mai sẽ phục hồi điện. Trong nhà lạnh dần, nhưng vẫn chịu được. Mặc thêm quần áo, đắp thêm lớp mền trên lớp mền. Sáng, hãng điện lực báo tin điện sẽ phục hồi ba ngày sau. Mất điện ngày thứ Tư, công ty điện bảo đến khuya thứ Bảy mới có điện trở lại, tuy nhiên họ phục hồi điện cho xóm tôi sớm hơn dự tính, vào khuya thứ Năm, sáng thứ Sáu tôi về nhà. Trong xóm có vài ba nhà bị nặng hơn mãi đến hôm Chủ Nhật mới có điện.

Nhà tôi hễ mất điện là không có nước, không có sưởi, không thể nấu ăn. Đêm lạnh dưới không độ C. Thế là phải di tản, gia đình tôi mang con mèo Nora sang nhà người anh cách nhà chừng chục cây số. Trên đường đi thấy thành phố hoang tàn. Gió không mạnh lắm nhưng cây bật gốc, đổ kéo theo dây điện khắp nơi. Cành khô gãy đầy. Bởi vì đợt bão thứ nhất, mưa nhiều ướt đất, mềm nhánh nhất là cây khô đã mục, cộng thêm đợt bão thứ hai tuyết ướt, nặng, bám vào cây, cành, và dây điện nhiều hơn, dày hơn, thế là tác hại càng mạnh hơn gấp bội. Hàng xóm nhà tôi có ba bốn nhà bị cây ngã đè lên xe, chắn lối đi, đè vào mái nhà.

Và sáng nay lại có tuyết. Vẫn đẹp tĩnh mịch, đất trời một màu trắng tinh khôi, nhưng cũng thật dã man. Tôi đóng cửa, trùm mền, đọc sách.

Đọc được một quyển sách, nhặt trên kệ sách người ta bỏ đi. “The Stranger in the Woods.” Tác giả Michael Finkel. Thật lâu tôi mới được đọc một quyển sách mà không bị ảnh hưởng bởi những lời khen chê của các nhà phê bình hay điểm sách. Tôi đọc quyển này không rứt ra được. Trừ những lúc phải làm công việc nhà. Tôi dựa lưng vào thành ghế, chêm cái gối để đỡ đau lưng, đọc mê mải. Quyển sách viết thật đơn giản, có lẽ vì thế mà tôi thấy hay. Cộng thêm cái dị thường của nhân vật, cứ làm mình thắc mắc anh ta điên hay lập dị, hay chỉ là một người đi tìm sự tự do tuyệt đối và không thích hợp với cuộc sống bình thường của chúng ta.

Cây đổ chặn ngang đường mòn trong rừng
Cây ngã trên đường hiking

Sau trận tuyết thứ nhất, tôi đi rừng. Có ít nhất là mười bảy cây đổ chặn đường đi. Còn vô số cây ngã không chặn đường đi thì không đếm. Tôi chụp độ năm tấm ảnh thì chán. Tấm này là tấm đầu tiên. Bạn thấy dây leo xoắn chạy dài theo cây không. Dây leo cũng là một nhánh cây, tuy là dây nhưng chắc chắn và dẻo dai, thảo nào Tarzan có thể đu dây từ cây này sang cây khác.

wonderland
Nắng lên ngày hôm sau cơn bão tuyết thứ nhì
Trong cơn bão tuyết
Chụp lúc đang cơn bão tuyết thứ nhì
thất lạc
Một con nai len lỏi quanh nhà hàng xóm
Đàn nai
Sau cơn bão tuyết, đàn nai quanh quẩn kiếm thức ăn sau nhà
hừng đông
Một hừng đông nào đó mùa này
Ginger
Ginger đang chờ được cho ăn

Mưa mù buổi sáng mùa đông

Tác giả: Nguyễn Phú Hữu

Trích đoạn đầu tiên trong bài thơ “From a Notebook” của James Merrill

The whiteness near and far.
The cold, the hush . . .
A first word stops
The blizzard, steps
Out into fresh
Candor. You ask no more.

Màu trắng xóa từ gần đến xa.
Không khí lạnh, s…u…ỵ…t  . . .
Âm thanh đầu tiên chận lại
Cơn bão tuyết, những bước chân
dẫm lên sự tinh khôi
Chân thật. Bạn không hỏi gì thêm.

Năm hết,

Tết đến thì bạn làm gì? Tôi thấy có bạn không ăn Tết, đi chơi Tết, mà chỉ nghỉ Tết. Cuối năm có thì giờ dọn dẹp, lựa bỏ hết những đồ dùng cũ không dùng đến để chật nhà, hay săn sóc cây cối vườn tược, trang trí trong nhà ngoài sân với cây xanh, hoa đỏ cho đẹp mắt, mua thêm vài chậu hoa về chưng Tết cũng hay.

Tết bên này, tôi không làm gì cả. Học theo lời dạy của Su Tungpo (còn có cách viết khác là Su Dongpo) hay Tô Đông Pha “To have leisure is to have power.” Ai có thì giờ nhàn hạ thì người đó có quyền lực là cách suy nghĩ của nhà thơ, chứ có người lại bảo khác, nhàn cư vi bất thiện. Có người thấy mình hưởng nhàn lại bảo là lười biếng.

Tết bên này mùa xuân chưa đến, phải còn vài tuần nữa nhưng Nam Cali đã thấy hoa mai Mỹ (hoa đầu xuân) nở rộ. Ở bên này, New Jersey phải đến tháng 4 mới thấy hoa đầu xuân. Bây giờ vẫn còn băng giá, một đôi ngày nắng lên rực rỡ nhưng vẫn lạnh vô cùng.

mặt hồ đóng băng
Mặt hồ biến thành băng
thác đóng băng
Thác nước đóng băng

Con suối mùa Đông

tuyết phủ trên suối
Blue Brook ở trong Watchung Reservation

Hai ngày Thứ Bảy và Chủ Nhật vừa qua, trời ấm không ngờ. Đã mấy tháng không đi rừng, nên nhân dịp trời ấm tôi làm một cuộc cuốc bộ đoạn đường rừng quen thuộc. Chiều về đến xe thấy nhiệt độ 52 độ F (khoảng 11 độ C.).  Sẵn dịp thử luôn đôi giày ủng hiking mùa đông mới mua (khoe khoang!) Giày tốt, nhẹ, đi trên tuyết bám khá vững (vì còn mới).

In the bleak midwinter,
Frosty wind made moan,
Earth stood hard as iron,
Water like a stone.
Snow had fallen, snow on snow
Snow on snow,
In the bleak midwinter,
Long ago.

Christina Rosetti

Giữa mùa đông buồn bã.
Gió rét buốt thở than,
Đất cứng như sắt thép,
Nước giống như hòn đá,
Tuyết đã rơi, chập chùng.
Tuyết lại phủ lên tuyết
Tuyết dặm ngàn dặm ngàn
Giữa mùa đông, nỗi buồn
Ngày xưa, xa rất xa

Bản dịch của loinho

giữa mùa ảm đạm đông,
gió rít những cơn nồng
đất đứng tựa như thép
nước đóng băng
tuyết rơi, tuyết chồng tuyết
tuyết phủ
giữa mùa ảm đạm đông
xa xưa …

Một ngày thứ Sáu mùa đông

rừng sau nhà
Rừng sau nhà
rừng sau nhà tiếp theo
Phần tiếp theo của rừng sau nhà nối từ chỗ trống giống như cái răng cửa bị hở. Trước đây nó là cái cổng, nhưng về sau cũ quá bị sập nên tháo ra luôn.

Mời bạn nghe bài hát Mùa Đông Sẽ Qua, tác giả Huy Tuấn, qua giọng hát Đình Nguyên, như một lời an ủi cho tôi những ngày đông tháng giá sẽ qua (và xin làm ơn nhanh lên một chút). Ở đây đang bị cơn lạnh kỷ lục, chỉ sau cơn lạnh kỷ lục từ đầu những năm 1900.

Hôm thứ Sáu tuần trước (vẫn còn năm 2017) tuyết rơi một lớp mỏng. Hôm qua, tuyết rơi chừng hơn một tấc, có thể đến tấc rưỡi. Nhưng trời lạnh ơi là lạnh. (Có đêm nhiệt độ xuống đến -19 độ C. -2 độ F.) Chỉ kêu như thế, bạn ở miền nóng, hay ấm áp, khó tưởng tượng. Trăng sáng từ tuần trước, đến nay vẫn còn trăng. Buổi sáng dậy sớm, ánh trăng trên nền tuyết, làm sao mà tả đây. Chỉ có nước vẽ, hay chụp ảnh, mà hai cái này cũng đòi hỏi tài năng và kỹ thuật. Tôi có cảm giác cái lạnh làm tăng cái đẹp của rừng cây trong đêm trăng trên nền tuyết.

Cái lạnh, không hẳn lúc nào cũng tạo nên cảm giác buồn bã. Với tôi, trời lạnh khiến mình yên tĩnh hơn. Bước chân lên nền tuyết, nghe tiếng tuyết khô giòn vỡ vụn dưới chân. Bạn nghĩ bản nhạc nào sẽ thích hợp? Tôi nghe những câu hát của Cung Tiến “Đêm mùa trăng úa, làm vỡ hồn ta.”

Chuyện vui, thứ Tư đang làm việc, cô út nhà tôi text. Boyfriend đến. Thì ra con mèo hoang chưa chết. Nó đến ngồi ở chỗ để thức ăn cho hai con mèo hoang khác, Inkie và Ginger. “Người ngỡ đã đi xa, nhưng người vẫn quanh đây.”

Tôi đọc xong quyển “Những Vấn Đề Lý Luận Kịch Bản Phim” và sắp xong “Hướng Dẫn Viết Kịch Bản Phim” của Đoàn Minh Tuấn. Tưởng là sách giáo khoa đọc sẽ thấy khô khan, nhưng thật ra hai quyển sách này, thuộc loại non-fiction, rất dễ đọc, “rất” hấp dẫn nhờ cách viết trong sáng, ngắn ngọn và có rất nhiều truyện, kịch bản phim được tóm tắt. Quyển Lý Luận tôi đọc ngắt quảng, xen kẽ với một quyển lý thuyết phim của Ronald Bergan, “Film… ism Understanding Cinema” ba ngày thì xong, vừa đọc vừa enjoy. Còn quyển của Bergan tôi đọc mãi không vô, vì chữ nhỏ chi chít, và vô số chữ khó tôi không muốn tra tự điển.

Để lúc khác tôi sẽ trích vài đoạn tôi rất tâm đắc trong hai quyển này. Bây giờ thì chuẩn bị ra dọn tuyết với ông Tám.

Tuyết và tuyết và tuyết

Xin mời nghe một bài hát của Đức Huy Mùa Đông Sắp Đến Trong Thành Phố, qua giọng của một nữ ca sĩ rất được yêu mến, bằng phong cách jazz.

hung-tuyet
hứng tuyết

lặng lẽ

tổ ấm

rừng Watchung

dựa lưng

chốn vắng

lồng chứa thức ăn chim

lên đèn

theo dòng

thiếu nửa kia

sàn sân sau

ngon mắt

Trượt tuyết

hải âu xa xứ

chờ người bên sông

kè đá

xem trượt tuyết

một góc hồ Watchung

đèn đóng băng

xương băng

xương băng

sau cơn bão lớn

nhà người tí hon

chờ đợi ai

đống gỗ sau nhà

Sân trước nhà bên cạnh

Trúc oằn người

sân sau hàng xóm

Ghế chờ

Trái tim băng giá

rừng phía sau nhà

hàng rào ngăn tuyết

chờ đợi ai

goc-soi-va-khom-truc
gốc sồi và khóm trúc

doa-hoa-tuyet
đóa hoa tuyết

cho-doi-ai
chờ đợi ai?

cai-ghe-va-cay-thong-con
cái băng ghế và bụi thông

Những con sâu tuyết bay

Ngọn cây mùa đông

Vùi trong tuyết

Đống gỗ phủ tuyết

Giống như nấm tuyết

Gốc trúc

Cỏ khô vùi trong tuyết

Con đường trước nhà

Vết tuyết

Nhện tuyết hay bạch tuộc tuyết

 

Feb 17, 2011

Một buổi sáng mùa đông

sân trước
Sân trước lúc vừa sụp tối

Đêm qua lại có tuyết. Trước khi đi ngủ ông Tám nói sẽ có tuyết từ năm phân cho đến một tấc. Tôi sợ xe xuống driveway trơn tuột và tông vào xe nhà hàng xóm đậu trên đường. Ông bảo đem xe xuống đậu ở chỗ đậu xe cạnh khóm trúc. Tôi sợ đi xuống cái driveway rất dốc, trơn, có thể ngã. Tôi lại thầm nghĩ, sao lại phải đi làm lúc trời tuyết. Còn hai mươi ba ngày phép, thì cứ lấy một ngày nghỉ.

Sáng nay khi tôi mở mắt thì đã sáu giờ rưỡi. Bên ngoài không khí thật êm vắng. Trời tuyết, ít người lái xe trên đường, và tuyết làm tắt âm thanh.

sáng sớm từ trong nhà nhìn ra sân trước
Sáng sớm từ trong nhà nhìn ra sân.

Mấy tấm ảnh này chụp hồi cơn tuyết đầu mùa. Hôm nay thì cảnh vật cũng giống như mấy hôm trước.

sân sau
Cánh rừng sau nhà tuyết phủ

Tôi có một bài về thức ăn trong văn chương và điện ảnh, tôi viết đã mười một trang. Hôm nay tôi nghỉ ở nhà sẽ viết chăm chỉ. Tôi viết rất dễ nhưng khó tập trung tư tưởng để bắt đầu. Bao giờ tôi cũng viết lăng nhăng cái gì đó, như thể gõ cho trơn ngón tay, rồi mới thật sự viết bài mình muốn viết. Nhiều khi tôi lang thang mãi đến hết ngày mà chưa chịu bắt đầu.

tuyết trên cây tía tô
Tuyết trên bụi tía tô.

Sáng giờ tôi ngồi nghe nhạc, nhiều bài mùa đông rất hay. Nhưng tôi mời bạn nghe một bản nhạc quen thuộc, được chơi theo phong cách jazz, người biểu diễn dương cầm và kèn saxophone là Lorn Leber. Đố bạn biết bản nhạc tên gì.

Tuyết đầu năm 2017

Tôi không định chụp ảnh tuyết cũng lười chẳng muốn viết gì. Tuy nhiên sáng hôm qua thấy nắng ban mai trên cánh rừng sau nhà đẹp quá, mà cell phone chụp không được như ý nên xách máy cũ (Canon PS S5) ra nháy đại mấy tấm để làm cho đầy trang trong khi lười viết.

Tuyết chỉ bám được một vài giờ, nắng lên tuyết tan rơi xuống lả tả. Thỉnh thoảng gió lay, lại một trận mưa tuyết, những cụm tuyết to có khi bằng bàn tay. Trời rất lạnh dù nắng chan hòa. Chung quanh tôi không khí êm ả, tinh khiết.

Trong ba nhà thơ nổi tiếng về hài kú, Basho, Buson,  và Issa; ông Issa làm thơ thế tục hơn hai ông kia.

Writing shit about new snow
for the rich
is not art

Viết nhảm về tuyết đầu mùa
cho nhà giàu
không phải là nghệ thuật

Pissing in the snow
outside my door —
it makes a very straight hole

Tè một phát trên tuyết
ngay bên ngoài cửa 

thành một lỗ thẳng băng

Tôi ngạc nhiên. Ở chỗ: thơ là như vậy đó sao? Có người làm thơ như vậy. Có người chép lại in ra. Có người đọc và đăng lại lên blog.

Nhìn xuống

Đường đi rừng mùa này lầy lội lắm. Vì thế những tấm ảnh này chụp khi đi rừng toàn là cái nhìn xuống đất (để tránh bùn). Từ trái qua phải từ trên xuống dưới.
1. Lớp tuyết mỏng bên trên mặt lá, ban ngày tan ra tối đông lại thành băng, như lớp keo giữ những chiếc lá dính chùm lại để khỏi bị gió thổi bay.
2. Nấm hình giống như vỏ sò đeo chặt trên gốc cây
3. Hạt (hay củ) chẳng biết của cây gì, bắt đầu nẩy mầm.
4. Băng đóng dưới mặt cát, tôi khều lên khỏi lớp cát để lộ những tinh thể như những hạt cườm ống dài trắng trong.
5. Băng đóng trên những rễ cây gần suối.

Tháng Ba được người ta ví von như tính đàn bà, thay đổi bất thường. Sáng lạnh trưa ấm, chiều lạnh trở lại. Trời ấm áp hai ba hôm, tuyết rơi sau đó, u ám hai ba hôm lạnh lẽo buồn bã, rồi lại ấm áp nồng nàn.

Rừng thì có chỗ cao chỗ thấp. Có chỗ nằm giữa hai ba ngọn đồi trũng xuống tuyết rơi đọng lại; hay ven suối mỗi lần mưa hoặc tuyết tan, con suối trương phồng nên như một con rắn đang nằm ngủ được ăn no biến thành một con mãng xà khổng lồ, đường đi ven bờ bị ngập nước, cùng với lá khô rơi từ hồi mùa thu tạo thành những con đường lầy lội.

Nhiều khi đi không mệt, mà chỉ nghĩ đến lúc phải dẫm chân vào “vũng lầy của chúng ta” mà ngắc ngoải. Ai bảo đường ra (trận) mùa này đẹp lắm thì đừng có tin 🙂  vì cũng giống như khi người tình bảo rằng theo em xuống phố trưa nay thì bạn đâu có biết cái vũng lầy nó đã nằm đâu đó, trong tương lai.

Nói nhảm, đang nói những con đường lầy lội trong rừng mà xàng xê cha cha chả sang nhạc của Lê Uyên và Phương làm gì.

Ở những đoạn lầy lội này, có khi người đi phải đi hai hàng, nếu đoạn đường hẹp hai bên là bờ cao, thì cứ một chân bên này, một chân bên kia, bùn ở giữa. Có những đoạn giữa là bùn lầy, hai bên bờ là cây gai chằng chịt. Có lần tôi bị dây gai móc cả mũ len, lo gỡ gai trên áo quần mất cái mũ không biết. Tuần sau đi trở lại chỗ đó thấy cái mũ vẫn còn. Mũ xấu và đường không người, nên không mất chỉ bị ướt mưa và tuyết thôi.

Hai bức tranh trừu tượng

Vết thương lành
Vết thương đã lành

 

Da khô
Da khô

Hai bức ảnh trên là ảnh của vỏ cây sycamore. Hai hôm liên tiếp đi rừng, tôi bỗng giật mình vì nhận ra là liên tiếp hai ngày tôi vẫn không nhớ ra cái cây có loại vỏ như thế này tên gì. Lì lợm không muốn mở sách về cây cối để tìm tên của nó. Biết đây là loại cây có cái lá hình vương miện, cũng tương tự như lá maple nhưng phần dưới cùng của lá nó phẳng hơn (theo lời mách bảo của HN). Biết là quả của nó trông giống như cái hạt của quả cóc. May quá, sáng nay thì nhớ ra tên của nó.

Chụp bằng phone Samsung. Mãi đến hôm nay vẫn còn chụp bằng auto. Hôm qua mở chế độ “phần chụp ảnh chi tiết” gọi là pro (dành cho người biết cách dùng máy ảnh như những người chuyên nghiệp) định chụp kiểu chân dung, có chọn trung tâm ảnh gần hay xa mà tí toáy mãi chẳng thành công. Tội nghiệp người đi chung phải chờ mình lâu lắc nên thôi. Về nhà mới mở cẩm nang chỉ cách sử dụng ra đọc được một hồi là đầu óc rối mù lên.

WordPress vẫn không họat động bình thường được. Lúc trước tôi dùng feature sharing của wordpress để đăng bài lên cả facebook. Nhưng hôm nay tôi sẽ đăng riêng. Bạn nào tiện với facebook thì có thể check ở đây:

https://www.facebook.com/chuyenbangquo

Cám ơn bạn đã đọc.

Sông Tuyết Hồ Băng

trại nuôi ngựa Watchung

Đây là trại nuôi ngựa và dạy cưỡi ngựa, nơi mỗi lần hiking tôi thỉnh thoảng đi ngang. Tôi thích nhìn cái Watchung Stable này vì nó đẹp, với thảm cỏ xanh, mái ngói đỏ, khóm lau khô. Mùa đông nó vẫn đẹp với màu ngói đỏ lộng lẫy trên nền tuyết trắng. Gần đây họ rào cái hàng rào ngăn cách đất của trại với đường hiking. Họ chỉ mới trồng cọc chứ chưa giăng rào ngang, chẳng biết sẽ là hàng rào gỗ hay gì nữa.

Lake Surprise đóng băng
Mặt hồ “Lake Surprise” đóng băng

Hôm trước đi ngang đây, ở khúc trên thấy có nước vì tuyết tan, đàn ngỗng Canada đang đậu trên hồ. Khúc này nước cạn, vẫn còn đóng băng mịt mùng, khi đi ngang chẳng hiểu vì sao tôi cứ nghĩ đến chuyện câu cá. Cái kiểu đục lỗ trên băng rồi ngồi câu. Lại nghĩ đến hình ảnh ông câu mặc áo tơi lá ngồi trên thuyền (bị ảnh hưởng mấy khúc phim du lịch qua Trung quốc chắc?) chứ không nghĩ đến chuyện mặc áo mùa đông màu đỏ màu vàng sáng chói của người Tây phương ngồi trên mặt băng. Hôm nay chợt nghĩ có lẽ một bài thơ cổ nằm trong tiềm thức nhắc nhở mình hình ảnh ông câu trên sông tuyết.

Giang Tuyết – Liêu Tông Nguyên
Thiên sơn điểu phi tuyệt,
Vạn kính nhân tung diệt
Cô chu toa lạp ông,
Độc điếu hàn giang tuyết

Tuyết trên sông – tựa đề do Chi Điền Hoàng Duy Từ dịch
Ngàn núi chim bay cả,
Muôn đường vắng dấu chân.
Thuyền con ông áo lá,
Sông tuyết lạnh, buông cần.
Bản dịch của Trần Trọng San.

Bài thơ và bản dịch trích trong Đường Thi Tuyển Dịch của Chi-Điền Hoàng Duy Từ.

 

Còn trên đây là ảnh cũ của mùa tuyết năm ngoái. Tuyết nhiều, cảnh đẹp, mà tôi không làm được bài thơ nào. Bây giờ vỡ lẽ ra vì sao mình không biết làm thơ. Orhan Pamuk bảo rằng phải rất là thông minh và rất là không hạnh phúc người ta mới có thể làm thơ. Tôi thiếu cả hai thứ, thôi kệ miễn hạnh phúc là đủ rồi, không cần phải làm thơ, chỉ cần đọc thơ của người khác thôi.

Snow, tác phẩm của Maxence Fermine

snow - Maxence Fermine

The lời giới thiệu của một bạn trẻ, đọc nhiều, tôi đọc quyển Snow của Maxence Fermine. Chris Mulhern dịch từ tiếng Pháp sang tiếng Anh. Quyển sách mỏng, thú vị, dễ đọc, có thể đọc xong trong vài tiếng đồng hồ. Một bonus cho bạn nào đang học tiếng Anh, có thể bắt đầu đọc bằng quyển này vì không đòi hỏi phải lật từ điển. Quyển sách không vì dùng chữ đơn giản mà mất hay. Nếu bạn thích không khí Nhật Bản, thơ haiku, tình cảm nhẹ nhàng, sẽ thích quyển sách, tuy thể loại của nó được xếp vào hàng văn (tiểu thuyết) nhưng nó rất đậm chất thơ. Bạn bắt đầu học làm thơ ư? Sẽ thấy thú vị với ý nghĩ của tác giả, người ta cần biết những gì để làm một bài thơ hài cú hay. Và trong tinh thần ngày lễ Valentine’s vốn được tin là ngày ca tụng tình yêu, quyển này cũng nói thêm là không có bài thơ nào hay bằng tình yêu đôi lứa. Nếu tôi tóm tắt cốt truyện bạn sẽ không còn gì hứng thú để đọc quyển sách rất mỏng này. Mấy chương ngắn phần đầu của quyển sách, mỗi chương được mở đầu bằng một bài thơ haiku.

Winter wind
– a monk, walking
in the wood
ISSA

Frozen in the night
the water-jar cracks
wakes me
BASHO

So cold
the white petal
I bring to my lips
SOSEKI

The skin of woman
the skin they conceal
how warm it is
SUTEJO

“You are a poet. but what do you know of the other arts? Do you know how to dance, or to paint, to write in calligraphy, or to compose musics?”

Yukio did not know what to say. He could feel his face turning red.

“I am a poet. I write poems. This is the only art that matters to me.”

“That is where you are wrong. For poetry is the music. the dance, the painting and the calligraphy of the soul. If you wish to become a master poet you will have to have the gift of the absolute artist. Your poems are marvellously beautiful, they flow, they have music. But they are white like the snow. You are not a painter, Yuko. Your poems have no color. And without it, they will remain invisible to the world.”

“Ngươi là thi sĩ, nhưng ngươi đã biết gì về những bộ môn nghệ thuật khác kia chứ. Ngươi có biết múa không, hay biết vẽ, biết viết thư pháp, hay sáng tác âm nhạc?” 

Yukio chẳng biết trả lời như thế nào. Chàng có cảm tưởng như mặt mình trở nên đỏ như gấc. 

“Tôi là thi sĩ. Tôi viết thành thơ. Chỉ có nghệ thuật này là quan trọng với tôi thôi.” 

“Đây cũng là khởi điểm mà người đã sai lầm. Bởi vì thơ chính là âm nhạc, là điệu múa, là tranh vẽ và thư pháp của tâm hồn. Nếu ngươi muốn trở thành một nhà thơ có tên tuổi ngươi phải có tài năng của những bậc nghệ sĩ thuần túy. Những bài thơ của ngươi rất hay, rất đẹp, nó trôi chảy và có nhạc điệu. Nhưng nó trắng bệt bạt như tuyết vậy. Ngươi không phải là họa sĩ. Yukio. Thơ của ngươi không có màu sắc. Và vì không màu sắc, nó sẽ mãi mãi vô hình với loài người.”

 

 

Về Tuyết

Trích trong tác phẩm “Snow” (Tuyết) của Orhan Pamuk. Trang 3.

The silence of snow, thought the man sitting just behind the bus driver. If this were the beginning of a poem, he would have called the thing he felt inside him the silence of snow.

Sự yên lặng của tuyết, người đàn ông ngồi phía sau anh tài xế xe buýt thầm nghĩ. Nếu đây là lúc khởi đầu của một bài thơ, anh sẽ gọi cái anh đang cảm thấy là sự yên lặng của tuyết.

@ @ @

Trích trong “Snow Country” (Xứ Tuyết) của Yasunari Kawabata. Trang 48.

Shimamura glanced up at her, and immediately lowered his head. The white in the depths of the mirror was the snow, and floating in the middle of it were the woman’s bright red cheeks. There was an indescribably fresh beauty in the contrast.

Was the sun already up? The brightness of the snow was more intense, it seemed to be burning icily. Against it, the woman’s hair became a clearer black, touched with a purple sheen.

Shimamura liếc nhìn nàng, và ngay tức khắc cúi đầu xuống. Cái màu trắng nằm sâu trong tấm gương là tuyết, và trôi bềnh bồng ở giữa đám tuyết ấy là màu má đỏ tươi của nàng. Trong cái tương phản ấy có nét đẹp thật tươi tắn không thể diễn tả được.

Mặt trời đã lên rồi phải không? Tuyết càng lúc càng trở nên chói chang hơn, đến độ dường như nó đốt cháy mọi thứ bằng cái băng giá của nó. Ngược lại với màu tuyết, mái tóc của người đàn bà càng đen rõ rệt hơn, óng ánh một màu tím sẫm phớt bên trên làn tóc.

@ @ @

Trích trong “The Kite Runner” (Người Đua Diều) của Khaled Hosseini. Trang 48 và 49.

Winter

Here is what I do on the first day of snowfall every year: I step out of the house early in the morning, still in my pajamas, hugging my arms against the chill. I find the driveway, my father’s car, the walls, the trees, the rooftops, and the hills buried under a foot of snow. I smile. The sky is seamless and blue, the snow is so white my eyes burn. I shovel a handful of the fresh snow into my mouth, listen to the muffled stillness broken only by the cawing of crows. I walked down the front steps, barefoot, and call for Hassan to come out and see.

[…]

I love wintertime in Kabul. I loved it for the soft pattering of snow against my window at night, for the way fresh snow crunched under my black rubber boots, for the warmth of the cast-iron stove as the wind screeched through the yards, the streets. But mostly because, as the trees froze and ice sheathed the roads, the chill between Baba and me thawed a little. And the reason for that was the kites. Baba and I lived in the same house, but in different spheres of existence. Kites were the one paper thin slice of intersection between those spheres.

Mùa Đông

Đây là những điều tôi làm trong ngày tuyết rơi đầu tiên hằng năm. Tôi ra khỏi nhà lúc sáng sớm, vẫn còn trong bộ đồ ngủ, khoanh tay chống lạnh. Tôi tìm con đường xe chạy vào nhà, xe của bố, mấy cái vách tường, hàng cây, nóc nhà, và những ngọn đồi bị chôn vùi dưới cả thước tuyết. Tôi mỉm cười. Bầu trời xanh bất tận, tuyết trắng đến nhức cả mắt. Tôi vốc một nắm tuyết cho vào mồm, lắng nghe sự tĩnh mịch của tuyết bị phá tan bởi tiếng quạ kêu. Tôi bước xuống thềm, đi chân không, và gọi Hassan thức dậy ra đây mà xem.

[…]

Tôi yêu mùa đông ở Kabul. Tôi yêu nó vì tiếng tuyết vỗ mềm mại vào cửa sổ ban đêm, vì tiếng tuyết mới rơi vỡ giòn dưới gót cao su của đôi ủng, vì hơi ấm của lò nướng bằng sắt khi gió rít qua sân qua đường phố. Nhưng chính yếu là vì, khi cây cối đông cứng và băng giá che lấp mặt đường, sự lạnh lẽo giữa bố và tôi dường như tan chảy đi một chút. Lý do cho sự tan chảy này là bởi vì những con diều. Bố và tôi sống trong cùng một nhà nhưng hiện diện ở hai quả cầu khác nhau. Mấy con diều là sự giao hiệp mỏng manh như tờ giấy giữa hai quả cầu này.

@ @ @

Thơ Basho – On Love and Barley bản dịch sang tiếng Anh của Lucien Stryk.

Snowy morning
One crow
after another

Buổi sáng đầy tuyết
Tiếng quạ
Triền miên

(trang 128)

come, let’s go
snow-viewing
till we’re buried

Đến đây, hãy cùng nhau
ngắm tuyết rơi
cho đến khi bị tuyết chôn vùi

(trang 133)

Awaiting snow.
poets in their cups
see lightning flash

chờ tuyết rơi
thi sĩ nhìn trong chén
thấy chớp lóe

(trang 155)

Tuyết trắng trên cành vọng trời xanh

Hôm qua

Cắm trại
Enter a caption

hoa khô
Enter a caption

ngồi trên ghế
Enter a caption

nhóm lửa ngoài trời
Enter a caption

ngoi ra để thở
Enter a caption

con suối
Enter a caption

trái khô
Enter a caption

ngồi trên bàn
Enter a caption

mềm mại
Enter a caption

Hôm qua trời đẹp, nhiệt độ lên cao nhất trong ngày là 39 độ F (gần 4 độ C) . Tôi đi rừng. Cả tháng nay tôi chẳng đi bộ thấy người bệ rạc. Lúc tôi ra khỏi nhà nhiệt độ chỉ 30 độ F (-1 độ C). Hôm nay dự báo thời tiết trời sẽ ấm, lên đến 49 độ F (khoảng 10 độ C).

Thấy người ta tổ chức cắm trại dành riêng cho hướng đạo sinh nam. Rất đông người, vừa phụ huynh của các hướng đạo sinh, ban tổ chức, ban lãnh đạo, và những người bàng quan (như tôi).

Một số đông cắm trại ven hồ, mặt nước đã đông cứng. Một nhóm ở công viên nơi họ nhóm họp hằng tuần. Tôi thấy có mấy cậu bé đang nhóm lửa. Đây là buổi các cậu bé hướng đạo sinh học cách sống và tồn tại với thiên nhiên trong điều kiện khắc nghiệt. Họ học cách nhóm lửa, nấu ăn, … . Một trong những cái thú vị của mùa đông là ngửi thấy mùi củi cháy. Trời lạnh, mùi củi cháy thơm, làm mình có cảm giác cái hạnh phúc của sự ấm áp đang ở gần, vài bước là đến, vói tay là chạm. Tuyệt lắm. Khó diễn tả.

Hôm qua tôi gặp một nhóm rất đông người hiking (ít ra là ba mươi người). Có nhiều người rất lớn tuổi, trông họ phải hơn bảy mươi. Có bà cụ miệng đã móm, cằm dài, mũi khoặm, trông rất giống bà phù thủy trong phim Bạch Tuyết và bảy chú lùn. Tuy nhiên trông bà rất hiền và thân thiện hơn, rất nhiều.

Về nhà lúc gần ba giờ chiều, thấy Boyfriend ngồi chễm chệ trên ghế sưởi nắng, bên cạnh nó vẫn còn đống tuyết. Nó chờ cho ăn dù chưa đến giờ. Sáng sớm tôi đã cho nó ăn. Chập sau nó nhảy lên bàn, vẫn chờ được ăn. Rồi nó chui xuống gầm bàn nằm vào trong cái hộp có tấm thảm mỏng. Tôi thấy vậy cho nó ăn sớm. Ăn xong nó đi lên đồi, dạo quanh trên mặt tuyết. Thỉnh thoảng nó bị lún tuyết phóng mình sang chỗ khác, tuyết cứng hơn. Dường như cái lạnh không ảnh hưởng đến nó nhiều. Chập sau nó biến mất, có lẽ trở về một nơi trú ẩn nào đó. Thấy vậy nhưng hễ tôi mở cửa là nó bỏ chạy.

 

Cơn bão tuyết và những người hàng xóm

sân tuyết
Enter a caption
Trơ trọi
Enter a caption
mây xanh mây xanh chiều nay mây trắng
Enter a caption
gypsy
Enter a caption
mây vảy trút
Enter a caption
mây hồng
Enter a caption
con đường trước nhà
Enter a caption
cuối đường
Enter a caption
người đàn ông và con chó nhỏ
Enter a caption
chú sóc chuyền cành
Enter a caption
trúc vùi trong tuyết
Enter a caption
khóm trúc
Enter a caption

Sau cơn bão trời đẹp vô cùng. Đứng xúc tuyết thấy mây ngũ sắc nên chụp vội, mờ nhạt thôi nhưng cũng nhìn thấy được.

Có người buổi sáng thức dậy ra sân nhìn thấy tuyết trùm lên mặt đất, nhà cửa, xe cộ một lớp dày cả thước, tự hỏi, bây giờ phải xúc tuyết nhưng đổ vào đâu. Ở những khu chung cư, đất ít càng khổ hơn vì không có chỗ để gom đống tuyết lại mà vẫn chừa lối đi và chỗ đậu xe. Chúng tôi, “những người khốn khổ” 🙂 (cười một chút, thật ra chẳng khổ lắm) như những con chuột tuyết bắt đầu bới tuyết từ từ ngoi ra.

Hàng xóm của tôi, căn nhà đỏ, bà Robin ra xúc tuyết từ sáng sớm. Ông chồng bà bị bệnh Parkinson, trở nặng, không thể làm gì. Ông bà có ba con trai một con gái, khi bà xúc tuyết gần xong cô con gái mới đến, vì cô cũng phải xúc tuyết nhà cô mới lấy xe ra đi được. Một anh hàng xóm người Puerto Rican to béo vạm vỡ mang cái máy thổi tuyết đến giúp bà chỉ trong nháy mắt là xong.

Ông Tám xúc tuyết sân nhà. Ông là thợ chính tôi phụ một chút thấy mệt quá nên vào nhà. Tuyết dày quá, tôi xúc không nổi. Trước nhất phải cắt một đường đủ cho lối đi. Xong rồi từ đó mới xúc dần dần. Sức người có hạn, nên người xúc tuyết chỉ có thể hất xuổng tuyết ra cách đó chừng một mét hay hai mét là cùng, lại còn phải hất lên cao, vì tuyết đã dày đến bụng (của người thấp bé như tôi) rồi. Sau đó lại phải xúc cái lớp tuyết cộng thêm cái lớp tuyết chồng lên trước đó ra xa hơn vì thế công xúc tuyết nhân lên ba lần bốn lần tùy theo con đường dẫn xe từ garage ra đến đường dài hay ngắn, vài chỉ cần vừa cho một xe đi lọt thôi.

Trong lúc xúc tuyết, ông Jack nhà cách đó mấy căn và John nhà bên cạnh cũng sang đòi giúp nhưng ông Tám từ chối. Bảo John đi giúp ông Al ở một mình và đã khá yếu. Ông Jack cũng đã có tuổi, bảy mươi mấy, nhưng ông rất khỏe, người ông gầy mà ông leo mái nhà thoăn thoắt. Sáng sớm là xe ông đã ra vào như chơi, mà con đường dẫn vào nhà ông thì dốc khủng khiếp, cứ như là ông ở dưới vực sâu vậy. Cả ông Jack và bà Robin đều đòi cho ông Tám mượn máy thổi tuyết. Nhà tôi có máy thổi tuyết nhưng ông Tám không muốn dùng chỉ muốn xúc tay. Ông Jack thở dài không hiểu nổi những lý do ông Tám đưa ra như không thích cái rung (vibration) của máy, không thích tiếng máy nổ, không thích khói của máy thả ra. Và thật ra, cái máy thổi tuyết khá nặng, nó cứ lôi ông khi chạy xuống và ông đẩy nó lên không xuễ vì cái dốc nhà tôi cũng khá cao. Không dám bảo tại ông yếu sức sợ ông tự ái chứ cô lớn nhà tôi sử dụng cái máy thật nhẹ nhàng.

Anh hàng xóm nhà trước mặt, có con chó tên Gipsy, dùng máy thổi tuyết dọn sạch sân nhà anh nhanh chóng. Xong dẫn con chó đi chơi. Ông Tám chê cái thằng không chịu mở miệng giúp bà Robin. Anh hàng xóm này về đây ở năm 2012, vừa dọn vào là gặp ngay cơn bão Sandy. Hồi mới dọn về thì có hai vợ chồng. Bây giờ thấy anh chàng ở có một mình. Cô vợ không thấy tới lui gì cả, chẳng biết chuyện gì xảy ra. Tristian có mối bất hòa với hàng xóm, không cho người nào đậu xe trước nhà anh, thỉnh thoảng cô con gái của Robin đậu xe trước nhà anh, anh gọi cảnh sát. Có lần cô bạn tôi đến chơi đậu xe trước nhà tôi cũng bị gọi cảnh sát. Và khi nhà tôi đậu xe trước đường vì một lý do nào đó anh viết một cái thư dài “rầy.”

Tôi thì thấy anh ta chắc chắn không phải là người xấu, chỉ do sự hiềm khích ban đầu vì chưa quen với hàng xóm, và cũng không phải hoàn toàn lỗi ở anh ta. Trong tấm ảnh, người đàn ông mặc áo đỏ đó là Tristian, bên cạnh anh có cái đốm đen nhỏ xíu đó là Gipsy. Con chó sao mà gầy còm xơ xác như thể bị bỏ đói. 🙂

Ông Tám còn kỹ lưỡng dọn đường cho con mèo có thể ra vào và leo lên chỗ máy lạnh để vào cửa sổ. Tôi vẫn để ý trông con mèo Boyfriend hy vọng nó còn sống sót cho qua mùa đông này. Có một số ảnh tôi cố ý chụp có nhiều khoảng trống để tặng các bạn nào muốn có ảnh để ghép thơ vào ảnh.

Cơn bão tuyết đầu năm 2016

tuyết rơi đèn nhà láng giềng tỏa sáng

Người ta đã hăm he dọa nạt từ mấy ngày trước. Ông Tám hay làm tàng chẳng biết theo dõi đài nào bảo rằng chỉ có từ năm đến tám inches thôi không có gì đáng lo ngại. Chẳng dự trữ thức ăn nước uống gì cả. Tôi không nói gì, dù không đồng ý. Thấy đài nào báo nào cũng nói vùng tôi sẽ bị từ 12 đến 18 inches tuyết. Cứ 4 inches tương đương với một tấc. Đáng ngại nhất là mất điện. Trải qua cơn bão Sandy mất điện ba tuần lễ tôi vẫn còn sợ lắm. Nhưng chuẩn bị hay không thì cơn bão vẫn đến. Tối hôm qua tôi đi ngủ muộn, mười giờ thấy tuyết đã bắt đầu trắng cái sàn gỗ sau nhà.

Bốn giờ sáng, con mèo cứ đòi thức dậy đi bà ơi. Nhìn ra cửa sổ thấy tuyết trắng xóa, sáng trưng dù chẳng có đèn có trăng. Cửa sổ phía trước tuyết bám đầy chứng tỏ có gió mạnh. Nhìn sang sân nhà hàng xóm ánh sáng vàng vọt nhưng lại có vẻ ấm áp.

 

Tối qua đã gửi bài cho số xuân của Gió O dù vẫn còn muốn edit vì sợ bão tuyết mất điện mất internet sẽ không gửi bài đươc. Sáng giờ ngồi đây lười không muốn suy nghĩ hay làm việc gì nên chỉ đăng ảnh viết nhảm cho vui.