Trích đoạn 4 trong tập truyện Ngàn Cánh Hạc trong truyện ngắn cùng tên.
Bà Ota ít ra cũng đã 45 tuổi, lớn hơn Kikuji những hai mươi năm, nhưng bà làm cho chàng quên tuổi tác của bà khi họ ân ái với nhau. Chàng có cảm giác chàng đang ôm trong vòng tay một cô gái trẻ tuổi hơn chàng. Được người phụ nữ chia sẻ hạnh phúc bằng kinh nghiệm của bà, Kikuji không hề cảm thấy xấu hổ dù trong thầm lặng về sự thiếu kinh nghiệm của mình. Chàng có cảm tưởng đây là lần đầu tiên chàng biết mùi vị đàn bà, như thể đây là lần đầu tiên chàng nhận biết mình là đàn ông. Một sự thức tỉnh phi thường. Chàng chẳng thể nào đoán được người đàn bà có thể dịu dàng và tiếp nhận đến thế, một người vừa có khả năng tiếp thụ sự hướng dẫn của chàng lại vừa có thể quyến rũ chàng, người tiếp thụ đã nuốt chửng chàng trong hương thơm ấm áp của bà. Kikuji, độc thân, thường thấy nhớp nháp sau những cuộc gặp gỡ như thế; nhưng lúc này, khi đáng lẽ cảm giác bẩn thỉu ở độ cao nhất, chàng chỉ thấy mình được bao bọc bằng cảm giác ấm áp. Thường thường chàng chỉ muốn thoát khỏi tình thế càng sớm càng hay; nhưng hôm nay, như thể đây là lần đầu tiên có một người ấm áp kề cận chàng, chàng sẵn sàng lang thang rong chơi cùng với người ấy. Chàng chưa hề nhìn thấy cái cơn sóng tình của một người đàn bà đã theo đuổi chàng như thế nào. Thả người trôi theo làn sóng, chàng thấy thỏa mãn như say vùi trong men chiến thắng của một nhà chinh phục được nô lệ rửa chân.
Và ở bà toát ra vẻ dịu dàng của người mẹ.
“Kurimoto có một cái bớt rất to. Bà có biết không?” Chàng gục gặc đầu khi nói. Không suy nghĩ trước, chàng đã nói đến một chuyện không hay. Rất có thể những tế bào ý thức của chàng đã bị dãn nở quá độ, tuy nhiên, chàng không thấy chuyện mình nói là sai lầm. Chàng đưa một bàn tay ra dấu. “Ở đây này, ngay trên ngực, như thế này.”
Có cái gì đó dâng lên trong lòng chàng làm cho chàng buột miệng như thế. Một cái gì đó rất ngứa ngáy muốn trồi lên để chống lại Kikuji và làm tổn thương người đàn bà này. Hay có lẽ nó chỉ muốn che dấu nỗi thẹn thùng dễ thương khi chàng mong ước được nhìn thấy thân thể bà, nơi có cái bớt nếu bà cũng có cái bớt.
“Nghe ghê tởm chưa!” Bà ta nhanh chóng khép áo kimono lại. Có cái gì đó mà bà không hoàn toàn chấp thuận. “Tôi không biết chuyện cái bớt,” bà nói nhỏ nhẹ. “Cậu không thể nào nhìn thấy nó dưới lớp áo kimono đâu phải không?”
“Điều ấy không phải là bất khả thi.”
“Không thể được! Làm sao mà cậu có thể thấy được chứ?”
“Bà có thể nhìn thấy nếu bà có nó ở chỗ này, tôi tưởng tượng thế.”
“Thôi đi nào. Cậu đang cố tìm xem tôi cũng có cái bớt hay không đấy chứ gì?”
“Không! Tôi chỉ tưởng tượng không biết bà sẽ có cảm nghĩ như thế nào nếu bà cũng có một cái bớt.”
“Ở chỗ này?” Bà Ota nhìn xuống ngực mình. “Nhưng tại sao cậu lại phải nói đến nó? Nó có thay đổi được gì?” Mặc dù phản đối, thái độ của bà lại không có vẻ chống cự. Chất độc do Kikuji rải ra xem chừng không có hiệu quả. Nó chảy ngược trở vào trong Kikuji.
“Nhưng mà nó cũng có hậu quả khác biệt chứ. Tôi chỉ nhìn thấy nó một lần thôi, khi ấy tôi chừng tám hay chín tuổi, và tôi vẫn có thể nhìn thấy nó rõ ràng ngay cả bây giờ.”
“Tại sao thế?”
“Bà cũng bị ảnh hưởng bởi cái lời nguyền rủa của cái bớt ấy. Chứ không phải Kurimoto đã tấn công bà như là tấn công giùm cho mẹ của tôi và tôi?”
Bà Ota gật đầu rồi lăn ra xa. Kikuji ôm bà chặt lại.
“Bà ấy luôn luôn bị mặc cảm vì cái bớt. Nó làm cho bà ta trở nên càng lúc càng hằn học hơn.”
“Cái ý nghĩ này thật đáng sợ.”
“Và có lẽ bà ta cũng cố trả thù bố tôi.”
“Để làm gì?”
“Bà ấy nghĩ là bố tôi đã khinh thị bà chỉ vì cái bớt ấy. Có thể bà ấy tin rằng bố tôi bỏ bà ấy cũng chỉ vì cái bớt ấy.”
“Thôi đừng nói những chuyện nhớp nhúa này nữa.” Nhưng dường như bà Ota không thể tưởng tượng ra cái bớt. “Tôi không nghĩ là bà Kurimoto vẫn còn quan tâm đến việc này. Nỗi đau hẳn đã phôi phai từ lâu.”
“Nỗi đau có thể phôi phai và không để lại dấu vết nào sao?”
“Đôi khi cậu có thể thương cảm vì chuyện ấy.” Bà nói như thể phân nửa ý thức của bà đắm chìm trong mơ.
“Bà có còn nhớ cô gái ở bên tay trái của bà hồi chiều không?”
“Vâng, nhớ chứ. Yukiko. Cô gái nhà Inamura.”
“Kurimoto mời tôi hôm nay để tôi có thể quan sát cô ta.”
“Không!” Bà nhìn chàng đăm đăm với đôi mắt mở to không chớp. “Đây không phải là một miai, buổi coi mắt, phải không? Tôi đã chẳng chút nghi ngờ.”
“Không phải miai đâu, tôi nói thật đấy.”
“Đúng là miai rồi. Suốt con đường về nhà từ một buổi xem mắt.” Một giọt nước mắt của bà chảy thành dòng xuống gối. Vai bà run rẩy. “Thật là sai trái. Sai lắm. Tại sao cậu không nói cho tôi biết.”
Bà vùi mặt xuống gối.
Kikuji đã chẳng đoán trước thái độ dữ dội của bà.
“Nếu nó sai thì nó sai, cho dù tôi có đi suốt con đường về nhà từ một vụ miai hay không.” Chàng hoàn toàn thành thật. “Tôi không thấy được cái liên hệ giữa hai việc này.”
Nhưng dáng dấp của cô gái nhà Inamura trong buổi tiệc trà đang hiện ra trước mặt chàng. Chàng có thể nhìn thấy cái tay nãi hồng với ngàn cánh hạc.
Cái hình dáng người đàn bà khóc lóc trở nên xấu xí.
“Ô, thật là sai lầm. Tại sao tôi lại có thể hành động như thế chứ? Những chuyện lỗi lầm của tôi.” Bờ vai đầy đặn của bà run rẩy.
Nếu Kikuji cảm thấy hổi hận vì cuộc gặp gỡ này, chàng chắc hẳn sẽ có cảm giác hổ thẹn. Ngoài việc chàng đi xem mắt một cô gái, bà Ota còn là người tình của bố chàng.
Nhưng chàng không thấy hối hận hay hổ thẹn.
Chàng không hiểu làm thế nào mà chuyện này lại có thể xảy ra, nó xảy ra một cách tự nhiên quá. Có lẽ bà ấy xin lỗi đã quyến rũ chàng, nhưng bà đã chẳng cố tình dụ dỗ chàng và Kikuji cũng chẳng cảm thấy mình đã bị dụ dỗ. Giữa hai người đã không ai có vẻ chống đối kháng cự. Cũng chẳng có sự đắn đo lo lắng, chàng có thể nói như thế.
Hai người đã vào trong một lữ quán đối diện với Engakuji, và họ ăn tối, bởi vì bà nói không ngừng về bố của Kikuji. Kikuji không nhất thiết phải lắng nghe. Thật ra chàng có một cảm giác rất kỳ lạ vì đã im lặng lắng nghe; nhưng bà Ota, rõ ràng đã chẳng nghĩ gì đến chuyện kỳ lạ này, dường như bà chỉ muốn được ôn lại quá khứ. Lắng nghe, Kikuji có cảm tưởng như mình tử tế khác thường. Một niềm thông cảm dịu dàng bao quanh chàng.
Chàng chợt nhận ra là bố chàng đã rất là hạnh phúc.
Đây, có lẽ, là nguồn gốc của sự sai lầm. Cái phút giây thuận tiện để chia tay với bà ta đã trôi qua, và trong lúc trái tim của chàng dụ dự một cách dễ thương, Kikuji đã dâng tặng chính con người chàng.
Nhưng trong tận cùng trái tim của chàng vẫn còn một bóng tối. Một cách ác độc chàng đã nói về Chikako và cô gái nhà Inamura.
Chất độc ấy mạnh quá. Cùng với sự hối tiếc là cảm giác nhớp nhúa và tội lỗi, và một cơn sóng tự oán ghét mình tràn ngập chàng thật dữ dội, thôi thúc chàng muốn nói một câu độc ác hơn.
“Thôi hãy quên chuyện ấy đi. Chẳng đáng gì,” bà nói. “Chuyện chẳng có gì quan trọng.”
“Bà đang nhớ đến bố tôi phải không?”
“Cái gì!” Bà nhìn lên vẻ ngạc nhiên. Bà đã khóc, mi mắt mọng đỏ. Đôi mắt mờ đục và trong cái tròng mắt nở to Kikuji nhìn thấy vẻ mệt mỏi của người đàn bà. “Nếu cậu nói thế, tôi không có câu trả lời. Tuy nhiên tôi là một người rất bất hạnh.”
“Bà không cần phải dối tôi.” Kikuji giật mạnh tà áo kimono của bà. “Nếu bà có một cái bớt bà sẽ chẳng bao giờ quên. Cái ấn tượng . . .” Chàng giật mình vì chính câu nói của mình.
“Cậu không nên nhìn tôi chòng chọc như thế. Tôi không còn trẻ nữa.”
Kikuji lăn xả vào bà như thể muốn cắn.
Cơn sóng trước đấy đã trở lại, cơn sóng tình của người đàn bà.
Chàng rơi vào giấc ngủ thật bình yên.
Nửa thức nửa ngủ, chàng nghe tiếng chim ríu rít. Như thể đây là lần đầu tiên chàng được đánh thức vì tiếng chim.
Sương sớm làm ướt hàng cây ngoài mái hiên. Kikuji cảm thấy những chỗ hõm hang hốc trong tâm hồn của chàng được tẩy rửa sạch sẽ. Chàng không nghĩ ngợi gì.
Bà Ota ngủ quay lưng về hướng của chàng. Chàng tự hỏi bà quay mặt đi từ lúc nào. Nhỏm người chống lên khuỷu tay, chàng nhìn vào mặt bà trong vẻ lờ mờ của khung cảnh nửa sáng nửa tối.
Like this:
Like Loading...