Vẽ tranh trên đường phố Houston, Texas

 

 

Tôi đi Houston dự lễ tưởng niệm 49 ngày qua đời của người anh. Gia đình chở đi xem phố xá Houston đang ngày triển lãm tranh vẽ trên đường phố do hội bảo trợ những người khiếm thính tổ chức kỷ niệm 10 năm thành lập. Buổi sáng trời mưa to nên mãi đến quá trưa người ta mới có thể bắt đầu vẽ. Khi tôi đến thì đa số những bức tranh chỉ mới bắt đầu. Chỉ có một tác phẩm hoàn thành đó là tác phẩm mỹ nhân ngư đang vin vào chiếc thuyền. Người xem tranh phải đứng ở một vị trí nhất định, đã được họa sĩ đánh dấu, nhìn thì mới thấy tranh nổi ba chiều (3 dimensions). Tôi có thấy tên của một họa sĩ người Việt, nhưng chưa có tác phẩm.

Tôi cũng được đưa đi xem một thác nước nhân tạo, Williams Waterwall.

Tác phẩm đầu tiên

mandala

Đó, ai muốn cười thì cười. Đây là lần đầu tiên tôi tô màu… trở lại. Lần cuối cùng tôi tô màu chắc là vào năm 73 hay 74 gì đó. Giờ học vẽ, thầy bảo tô màu, ai muốn tô màu gì cũng được, bút chì, màu nước, ai muốn tô đậm thì tô, nhạt cũng được, màu chính cũng được, màu pha trộn cũng được. Vậy mà tôi không làm được, tô đậm không đều, tô nhạt không đều, màu lem luốc ra khỏi đường viền, mà có khó khăn gì đâu chỉ là mấy cái hình tam giác. Mà lúc đó thì tôi đang học đệ nhị hay đệ tam gì đó, tương đương với lớp mười hay mười một bây giờ. Tôi hoàn toàn không có cái khéo tay, mắt thẩm mỹ, vụng về từ cách ăn mặc, điểm trang, nói tóm lại bất cứ cái gì liên quan đến cái đẹp.

Thấy nhiều người tô màu, ra những bức ảnh đẹp, tôi cũng bị lôi cuốn. Coi như bước đầu tiên tôi đi đến nghệ thuật hội họa màu sắc bằng cách tô màu cho những bức họa vẽ sẵn vậy. Đừng tưởng tô màu là chuyện trẻ con, không đơn giản như bạn tưởng.

Đầu tiên là mua sách vẽ. Tiệm sách đã đóng cửa hết rồi, muốn mua thì đặt ở Amazon, hay đến Barnes and Noble cách nhà chừng mười dặm, lái xe hai chục phút nhưng lười và chỗ ấy xe đông tấp nập ra vào bắt khiếp. Thư viện thì có hai tập sách tô màu cho người lớn. Sách hơi to quá khổ, mỗi cuốn có vài chục mẫu tô màu, hình mandala. Mandala có lẽ tiếng Việt dùng trong kinh Phật Giáo là mạn đà la? Người ta bảo rằng tô màu cho mandala là một cách dưỡng tâm trí. Cũng có phần đúng, vừa giải trí, vừa không nghĩ ngợi xa xôi, chỉ tập trung vào chuyện tô màu. Hoặc từ việc tô màu bạn có thể theo đuổi một ý nghĩ về một vấn đề gì đó. Tôi copy hai mẫu mandala, thử coi mình có thích không trước khi đi mua mẫu tô màu. Tôi không muốn mua về rồi bỏ lây lất choán chỗ.

Rồi thì đi mua màu. Coi vậy mà khó. Mua màu gì đây? Bút chì, bút lông marker, màu nước, sơn dầu, bút chì sáp màu,… ? Buổi trưa tôi ra phố gần chỗ làm, có mấy cái tiệm dollar store. Đồ trong tiệm toàn loại rẻ, đa số là một đồng… rưỡi, hai đồng. Một vài loại đắt có thể hai chục đồng trở lên. Lúc trước tiệm chỉ bán hàng hóa dưới một đồng, bây giờ lên giá. Tôi chọn ra một số loại bút màu, kể cả màu nước. Toàn là đồ của China không, ở đó mà tẩy chay hàng Trung quốc. Vì muốn thử nên tôi chỉ mua loại rẻ tiền, để nếu không thích thì vứt đi mà không tiếc của, bởi vì tiếc của lại càng tốn công mất thì giờ. Mấy cái bút lông marker mua mười cây thì đã có ba bốn cây khô không ra màu nữa. Đã bảo của rẻ là của hôi mà.

Chiều thứ Sáu, bà con về hết. Mùa hè người ta nghỉ hè cũng nhiều. Vắng người, tôi thử tác phẩm đầu tiên. Trông cũng chẳng hơn gì tác phẩm của một em bé còn đang học mẫu giáo. Cứ trông tác phẩm của vài bạn trên mạng, rất sophisticated, tôi thấy sự chọn lựa màu sắc là quan trọng, quyết định chọn màu hài hòa hay đối lập, làm sao để bức tranh không có vẻ flat, đó là những thắc mắc đầu tiên của tôi. Những cái mandala người ta chưng trên bìa trông rất là bắt mắt với những gam màu không khác nhau mấy nhưng vẫn làm nổi bật lẫn nhau, có khi rực rỡ có khi u tịch.

Tôi thấy tô màu cũng vui. Tôi tưởng mình chẳng suy nghĩ gì khi đang tô màu, nhưng thật ra tôi vẫn miên man suy nghĩ những chuyện không đâu. Đăng ảnh tác phẩm đầu tiên lên đây. Ai cười cứ cười thoải mái nhé.