Buổi sáng lái xe đi họp với Construction Team. Joe, đại diện của nhà thầu, cứ lải nhải đòi tiền nếu tôi làm cái này phải trả thêm tiền nếu tôi làm cái kia phải trả thêm tiền. Tôi phát cáu nên nói nửa đùa nửa thật. Tôi sẽ rất vui mừng khi nào cậu thôi việc. Joe còn trẻ nhưng đã khá béo. Hắn cao lớn khổng lồ. Tuyên bố cuối tháng này sẽ nghỉ việc ở nhà để trông hai đứa con một đứa 3 tuổi còn đứa kia 11 tháng. Lý do là vợ hắn làm lương cao hơn. Không chịu gửi con cho nhà giữ trẻ. Cũng không chịu mướn người về nhà trông con chỉ muốn tự tay nuôi con. Tôi nói xin bái phục hắn. Làm việc với tụi nhà thầu xây cất tôi đã ngán ngẩm lắm rồi. Nhớ có người nói không phải lúc nào mình cũng có thể bỏ tất cả để theo đuổi một bóng hình hay một mơ ước nào đó. Tôi còn nặng nợ trần ai nhiều lắm nên không thể nào theo đuổi văn chương. Đôi khi nghĩ đến những đề tài mình muốn viết mà thấy nhức nhối cả người vì … khổ. Tôi còn nhiều trách nhiệm lắm.
Họp dây dưa quá lâu khi tôi trở về đến văn phòng thì đã khá trễ. Ăn vội vàng rồi đi bộ. Trời nhiều mây xám, ẩm, không nóng lắm nhưng ngột ngạt. Trước thư viện Newark ở đường Broad lại có họp chợ lộ thiên. Năm ngoái tôi có mua cho một bà cụ da đen một phần ăn trưa vì bà đói mà không tiền. Thế mà đã một năm trôi qua.
Đi bộ hằng ngày tôi cũng có những “người quen.” Một ông trung niên thường đi ngược chiều với tôi. Tôi gặp ông khi bắt đầu đi ở gần công ty của tôi và khi tôi về thì tôi gặp ông đi ngược chiều ở gần thư viện Hình như hai chúng tôi làm việc ở hai cực của đoạn đường đi bộ. Tôi tránh không bao giờ nhìn mặt ông ấy nên cũng không biết là ông ấy có nhìn mình hay không. Chỉ nhìn thoáng xa xa là nhận ra dáng người. Tuy nhiên nếu bắt tôi ngồi đối diện có lẽ là tôi không nhận ra mặt ông ta. Trước cửa thư viện là một ông da trắng ông ngồi một chỗ cố định. Ông dùng một tấm vải bố hay một tấm nệm mỏng màu xanh để lót ngồi. Đều đặn như thế mấy năm nay, tôi nhìn ra dáng lưng và tấm nệm màu nhưng không biết mặt.
Cứ mỗi lần về gần đến công ty là tôi thấy hai người làm việc chung cơ quan mới bắt đầu đi. Tôi bắt đầu buổi đi của tôi lúc 12 giờ. Hai người đi lúc 1 giờ. Hôm nay tôi đi trễ nên khi tôi đi được nửa đường thì thấy họ đang đi về. Từ xa đã thấy họ nắm tay nhau. Tôi quay mặt đi hướng khác giả vờ không nhìn thấy họ hy vọng là họ không nhận ra tôi vì tôi đã đeo kính đen. Gặp họ mỗi ngày đi đâu cũng có đôi tôi nghĩ chuyện gì phải đến sẽ đến. Người đàn ông chừng giữa thập niên năm mươi. Người đàn bà tôi không thể đoán tuổi nhưng có lẽ còn trẻ hơn nhiều. Cô này mặt mũi khắc khổ nhưng được cái dáng gầy. Ở cái xứ này gầy là đã được xem là dễ nhìn dù mặt cô giống như chim cú. Cô có cái tên và giọng nói của người Nga. Còn người đàn ông tuy còn trẻ mà đầu tóc bạc trắng. Hai người không làm việc chung một ngành nhưng có vẻ như là tình nhân đã mấy năm nay. Đây là lần đầu tiên tôi thấy họ nắm tay.
You must be logged in to post a comment.