Qua Xứ Rắn – Tác giả: Nguyễn thị Hải Hà
Đây là phần rút gọn. Nguyên bản đăng trên Gió O. Link ở cuối bài.
Buổi sáng đẹp trời. Tôi mở cửa sổ bên hông nhà nhìn xuống. Căn nhà nằm trên triền dốc. Mặt trời mọc ở phía trước ngôi nhà nên ở cửa sổ chưa có nắng. Ngay bên dưới cửa sổ là những khúc gỗ tròn được xếp ngay ngắn. Những khúc gỗ này to chừng bắp chuối chân đàn ông, dài chừng một thước. Gỗ có màu tím than như những quả cà tím thật to, óng ánh vân ngũ sắc. Những cái vân này giống như hoa văn trên thân rắn. Nhìn một chặp tôi thấy chúng cựa mình rất nhẹ nhàng, uốn éo như rắn lượn.
Tôi nhìn chăm chú hơn thì nhận ra đây là một đống rắn. Lóng lánh ngũ sắc là những cái vảy trên da rắn phản chiếu ánh sáng từ nền trời trong xanh. Đống rắn và một khúc của thân rắn, vừa đầu vừa thân dài chừng một thước. Những con rắn không đuôi, chồng chất lên nhau rất thứ tự. Đầu rắn to bằng thân hình của những con trăn khổng lồ trong đầm lầy. Chúng hé mở cặp mắt nhìn tôi có lẽ vì nghe tiếng tôi mở cửa sổ.
Ngực đập thình thình, tôi đóng sập cửa sổ, chạy vội vàng đi tìm ông nhà tôi. Ông đang đứng ở phòng ngủ, mân mê cái mũ dạ ông mua ở Sài Gòn cùng với bộ com lê khi chuẩn bị sang bên này sống. Trên đầu kệ là cái hàm răng giả, ngâm trong ly, qua làn nước trông hàm răng to lớn hơn, lợi màu hồng tươi, như đang cười với tôi.
Tôi nghe giọng tôi run rẩy: “Ông có thấy đống rắn bên cửa sổ không?” Ông chẳng buồn nhìn tôi. Nhà tôi bị nặng tai đã lâu mỗi lần nói chuyện với ông tôi phải hét thật to. Con tôi mua cho ông cái máy khuếch đại âm thanh nhưng ông không dùng. Dùng làm gì khi ông bảo tôi nói nhiều quá ông không còn muốn nghe tôi nói nữa. Tôi đến gần ông muốn bảo cho ông biết về đống rắn để ông cẩn thận. Ở cửa phòng tôi ngó ra một cái cửa sổ khác. Cửa sổ này nhìn ra rừng cây phía sau nhà. Giời ạ!
Đó không phải là rừng cây mà là rừng rắn. Mỗi thân cây là một thân rắn đứng thẳng vươn lên bầu trời. Mỗi nhánh cây là một thân rắn bé hơn, lá cây là đầu rắn. Chúng ngo ngoe trông giống như những nhánh cây đong đưa theo gió. Lũ rắn này không có màu tím than với vân ngũ sắc như đống rắn bên nhà. Rừng rắn sau nhà có màu trắng bạc và xám với những khoang đen. Những cái đầu rắn lại có màu xanh lá cây rất tươi như những chiếc lá non.
Dưới đất chung quanh những cây rắn, lềnh khênh những bộ da rắn lột đã khô. Có một cái hàng rào bằng bê tông đã bị vỡ một khoảng to. Có thể trước đây nơi đó là cái cổng rào bây giờ trở nên trống hoác. Từ cửa sổ đến hàng rào là một khoảng sân nho nhỏ ngăn cách ngôi nhà với những cây rắn. Kinh khiếp quá. Đến môt lúc nào đó những cây rắn này sẽ vượt qua khoảng sân và vào nhà. Thế còn rễ của nó, có phải là những con rắn không? Nó có thể chui vào nhà từ bên dưới nền nhà không? Tôi cần phải tự vệ. Tôi đi vào nhà bếp tìm một con dao, hay cái kéo, hay cái chày. Nhà chẳng có dao to, hay kéo nhọn, mà chỉ có muỗng nỉa, vài con dao cùn để ăn theo kiểu Tây. Chắc mọi người kháo nhau là tôi hay giấu dao kéo dưới gối, để tự vệ. À, có cái chày để đâm tiêu giã tỏi bằng đá, chỉ bé bằng cái ngón tay. Trông nó giống như đồ chơi bán hàng của trẻ con. Tôi có cảm giác ông nhà tôi đang nhìn theo sau lưng tôi để canh chừng tôi tìm gì. Chán ông lắm. Ban đầu ông giả vờ điếc lâu dần ông trở nên điếc thật.
Ông nhà tôi bảo tôi đi nấu cơm. Lạ nhỉ, ông không bao giờ nghe tôi nói nhưng hễ ông nói là tôi sẵn sàng nghe. Con tôi và vợ nó đã đi làm, chiều mới về. Vợ của nó nói tiếng rắn, cứ mở mồm là nghe hít hít sì sì. Đầu lưỡi nó chẻ đôi. Nó không muốn tôi biết nó nói gì với con tôi. Khi tôi nói với con tôi về rừng rắn ở phía sau nhà, về những thân cây có mặt người và tóc rắn, con tôi lẳng lặng cho tôi uống thuốc. Cho bổ óc và dễ ngủ.
Bây giờ thì tôi sống chung với rắn chứ không còn nằm mơ nữa. Cách đây vài hôm vừa ngủ thức dậy tôi thấy đôi dép tôi mang từ bên nhà sang bỗng biến thành cái đầu rắn màu xanh lá cây rất tươi, có đôi mắt trắng thật to nhìn thấy cả lòng đen. Chỗ tôi xỏ chân vào dép biến thành cái mồm lưỡi đỏ tươi. Tôi đi xuống hầm, một bầy rắn con nhào tới cắn mổ lai quần của tôi. Tôi vừa chạy vừa dậm chân đạp nát những con rắn nhỏ này.
Có một con rắn trong suốt luôn đi theo trông chừng tôi. Vì nó trong suốt nên tôi chỉ nhìn thấy đôi mắt đen có lòng trắng đục của nó. Tôi dọn cơm cho chồng tôi ăn. Đôi đũa ông cầm là một cặp rắn trắng như ngà. Hai cái đầu rắn ngo ngoe trong lòng bàn tay ông làm tôi rợn tóc gáy.
Tôi sợ rắn quá. Tôi không muốn ở nơi chung quanh toàn là rắn nữa. Tôi muốn trở về thành phố cũ dù nơi ấy tôi chẳng còn ai quen. Tôi muốn được nghe tiếng người, nhìn thấy người. Tôi mở cửa trước rón rén đi, hai con rắn xanh lè như hai cọng đậu đũa bò trước mặt tôi. Vừa đi chúng vừa ngoái lại nhìn tôi. Sao những đôi mắt rắn giống nhau như hệt. Khi chúng nhìn tôi một lúc lâu, đôi mắt chúng bỗng trở thành đôi mắt hiếng. Tôi đi mãi và đi mãi. Ở cuối con đường có rặng mây trắng trông giống như chốn quê nhà.
http://www.gio-o.com/NguyenThiHaiHa.html
Like this:
Like Loading...