
Hôm trước bạn Tử Đinh Hương tặng cho bài hát Thu Cô Liêu, Tịch Tiêu (không phải tịch liêu như ca sĩ thường hát) của Văn Cao làm tôi nhớ đến quyển thơ Văn Cao ông Tám đi lùng khắp nơi trong thành phố Sài Gòn để mang về cho tôi. Rồi một hôm tôi mang quyển thơ Văn Cao đi làm, ngồi đọc trên xe lửa. Quyển thơ mỏng đọc một loáng là xong, còn thấm bao nhiêu thì không biết.
Suốt hôm qua và mãi đến sáng nay, mưa dầm. Sân nhà tôi lá rụng đầy. Thành phố tôi ở mùa thu đang đến độ chín muồi. Nhìn đâu cũng thấy màu sắc của mùa thu, từ rừng phong nay đã nhuốm màu, cho đến một màu xanh xanh, chấm thêm vàng vàng, cho đến suối mơ bên rừng thu vắng, cho đến:
Vàng hoen đáy nước
Son rỏ đường đi
Một mùa thi
Một mùa thi
Lá rơi rơi rụng buồn chi lá vàng.
(thơ Văn Cao)
Tôi gặp một vài thú vị trong tập thơ Văn Cao. Tôi cố ý đi tìm thơ mùa thu, gặp bài Mùa Thu với những câu:
Có tà áo trắng
loang qua khung cửa
mùa thu phai đi
màu hoàng lan
. . .
nắng chuyển dần
trên thềm đá cũ
mùa thu năm nay
không mưa ngâu
Trung thu 1992
Bài thơ Tôi Ở
Tôi ở
Một căn nhà bên đầu ngọn suối
Chỗ nước rỏ ra chính nơi tích tụ
Và hình thành con suối
Những mùa thay lá
Những mùa cảm xúc
Rừng vẫn bao dung với bóng lá trên đầu.
(Hà Nội, tháng tám 1994)
Thành thật mà nói những câu thơ mùa thu của cụ Văn Cao không gây ấn tượng mạnh trong tôi. Tuy nhiên điều thú vị mà tôi gặp lại là một bài thơ nói về nhạc Blues. Và bài này thì sẽ nói sau vì bây giờ tôi phải đi làm.
Like this:
Like Loading...
You must be logged in to post a comment.